Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, khi đi ngang qua xe quân sự màu đen, Úc Phi Trần hơi quay đầu lại.
Bên trong là bóng dáng một người thanh niên, lưng thẳng tắp, hơi dựa vào ghế da, tư thế đẹp đẽ.
Anh ta mang chiếc găng tay trắng muốt trên tay trái, găng bên phải đã được tháo ra, và đang cầm trong tay, dùng để lau chùi nòng súng bạc.
Trong lời tên lính kia, vị này là "thượng úy Con Dấu Đen" và tháng này vừa tốt nghiệp "Học viện quân sự Siun", nhưng Úc Phi Trần cảm thấy, cho dù là sĩ quan huấn luyện bắn súng của học viện quân sự cũng chưa chắc có thể luyện ra được động tác lau súng tao nhã, thành thạo như thế.
Hơn nữa, chỉ có súng được dùng thường xuyên, mới cần phải mở ra lau chùi.
Sau khi lắp súng lại, nó được đặt trên đầu gối.
Thượng úy trẻ tuổi đặt tay phải lên cửa kính đang hé mở, động tác trông có vẻ ngạo mạn, như thể anh ta mới là người đứng đầu nơi này.
Chiếc găng trắng muốt tuột khỏi ngón tay anh, khẽ đung đưa trong gió, rồi đáp xuống mặt đất bụi bặm lạnh giá.
Một tên trong đám linh chửi rủa, găng tay trắng của họ đã dơ bẩn loang lổ, trong khi vị thượng úy này lại hoang phí vật tư.
Gió lạnh rít gào đột nhiên lớn hơn, vài bông tuyết từ trên trời rơi xuống, rồi bị cuốn vào cửa kính xe đang hé mở.
Vị thượng úy có mái tóc dài màu bạch kim hơi cúi đầu, lấy khăn tay che mũi, miệng ho khan vài tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về hướng tù binh, đôi mắt anh xanh biếc như mặt băng.
Thời điểm anh lướt mắt qua đám đông, Úc Phi Trần tin chắc rằng có một khoảnh khắc ngắn ngủi mắt họ đã chạm nhau, chỉ là khi đó mặt hắn không có cảm xúc gì, vị thượng úy cao quý, ngạo mạn kia cũng thế.
Ngay sau đó, thượng úy ấn cần gạt bên cửa, kính xe màu nâu sẫm được nâng lên, không còn thấy gì nữa.
Trận tuyết nhỏ chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, bầu trời xám xịt như phần đế bị sờn của tách trà sứ.
Đến lượt đôi vợ chồng.
Ngồi giữa bàn dài là một sĩ quan mang quân hàm đại tá, gã hất cằm về phía cô vợ.
Dường như khiến phụ nữ khó chịu là một trong những sở thích của lũ Con Dấu Đen, bởi vì đàn ông có thể giữ lại quần, nhưng phụ nữ nhất định phải cởi hết.
Cách bàn dài không xa có đặt một tấm gương cao, không chỉ chiếu vào người đang cởi đồ, mà còn để họ thấy rõ những người phía sau mình, phóng đại nỗi nhục lên gấp ngàn vạn lần.
Người chồng liên tục an ủi vợ: "Đừng sợ Lyanna, không sao đâu em."
Cô nghẹn ngào cởi quần áo ngoài, rồi lại tháo dây áo lót.
"Cô có thai à?" Một bác sĩ mặc áo blouse trắng lên tiếng.
Thật ra bụng cô cũng không quá rõ, nếu không phải do Úc Phi Trần từ đầu đã thấy cô bảo vệ bụng mình thế nào, thì phần bụng hơi nhô kia cũng có thể giải thích là do mập ra.
Cô sợ hãi nhìn về phía chồng mình, rồi lại nhìn hai nhóm người bên trái.
Một nhóm gồm phụ nữ, người già và trẻ con.
Nhóm còn lại là thai phụ sắp sanh, người tàn tật, người mắc chứng bạch tạng và một người lùn với khuôn mặt xấu xí vừa gia nhập.
Đó là một bác sĩ có khuôn mặt tròn trịa hòa nhã, tay phải đắp một chiếc chăn dày, mỉm cười thăm hỏi: "Bác sĩ Siebel và tôi sẽ chăm sóc cô và đứa con trong bụng cô."
Người chồng vẩy tay ra hiệu bảo cô đi sang bên đó.
Đúng là lòng tốt của vị bác sĩ rất dễ làm người ta cảm động, nhưng trên đời chẳng có trại tập trung nào lại vừa săn sóc thai phụ, vừa bắt họ trần truồng trong gió lạnh lâu như vậy cả.
Chẳng ai biết được lựa chọn bên kia liệu có an toàn hơn hay không.
Đôi mắt cô băn khoăn đảo qua giữa hai nhóm người, cuối cùng vẫn cắn môi, nói: "Thưa ngài, tôi không có thai."
Bác sĩ cười cười khoát tay: "Thật đáng tiếc."
Cô đi sang nhóm phụ nữ, trẻ em và người già, được lính canh phát cho một chiếc áo vải nỉ trong như cái bao tải.
Sĩ quan nhìn về phía người chồng.
"Tên?"
"Glaude Hilding." Anh ta nói.
"Làm nghề gì?"
"Tôi là giáo viên trung học," anh ta dừng lại, rồi bồ sung: "Dạy hóa."
Tên sĩ quan nói: "Cũng không tệ."
Thư ký ghi lại tên, rồi phân anh ta vào nhóm gồm những người đàn ông trưởng thành, vừa nhìn là biết đây là nhóm lao động tay chân.
Sau khi Glaude đi rồi, Úc Phi Trần bước lên, báo tên và nghề nghiệp, hắn nhìn rõ bản thân trong gương.
Hai lắm hai sáu tuổi, dáng người cao lớn, áo sơmi đen, gilê và áo khoác carô xanh xám, tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh thẫm như mực.
Về phần ngũ quan, hắn thấy có chút tương tự bộ dáng ở vườn Địa Đàng, nhưng xét theo năng lực nhận diện khuôn mặt của mình, chút tương tự ấy cũng không quá đáng tin.
Trong lúc cởi áo khoác và áo sơmi, một tên lính lục soát túi quần và đế giày hắn.
Úc Phi Trần hơi cúi mặt, duỗi tay phải đưa áo khoác cho tên lính.
Tên lính nhận lấy, cũng đưa lại hắn bộ đồ xám đã chuẩn bị sẵn.
Ngay lúc này, hắn lắc nhẹ cổ tay trái.
Lính canh đưa mắt nhìn, chiếc đồng hồ bạch kim phản chiếu ánh bạc.
Trong một giây ngắn ngủi này, chiếc bật lửa mạ bạc và con dao gấp sắc bén vốn đã được chuyển vào túi áo từ lâu, nhanh chóng được giấu bên dưới bộ đồ xám.
Giao quần áo xong, tên lính thô bạo quay sang trái, tháo đồng hồ trên tay hắn.
Cùng lúc đó, bật lửa rơi vào túi quần dài, không ai trông thấy.
Sau khi cởi áo, chàng trai trong gương lộ ra chân tay chắc nịch, cơ bắp rắn chắc, đường nét gọn gàng.
"Trông được đấy." Gã sĩ quan mặt mày u ám, lên tiếng chế nhạo, giọng gã khàn khàn, "Nhà chứa cần thứ như mày hơn là lò gạch.
Cho con điếm bệnh lao Siun đến đây làm gì không biết...!Còn đám tạp chủng Korosa và thằng luật sư thì quăng mẹ vào lò gạch cho rồi đi."
Tên sĩ quan và đám lính bắt đầu cười cợt.
Úc Phi Trần thờ ơ nhìn gã, thật ra thì kiểu đùa bỡn đê tiện thế này là thú tiêu khiển thường thấy trong quân đội, nhưng vì con mắt gã đại tá lồi ra, nhãn cầu đầy tơ máu, cơ vòng mắt co giật, ngữ điệu lộn xộn đều đang ám chỉ tâm thần gã chẳng bình thường.
Nếu đổi lại là thế giới xác sống, đây có thể xem là đang dị biến giai đoạn đầu.
Chỉ là, căn cứ tình hình từ nãy giờ, Úc Phi Trần cảm thấy chỗ này chỉ là một thế giới bình thường thôi.
Gã sĩ quan mắng chửi xong thì Úc Phi Trần cũng cứ vậy mà gia nhập nhóm lao động.
Kế tiếp là Shiramatsu, cậu thanh niên từng phục vụ quân đội chỉ thấp hơn hắn một chút, cơ bắp đầy đặn, khung xương cân đối.
Thế nên cậu ta nhận được một câu "tạp chủng Korosa ăn xỉ than."
Mấy ngưới tiếp theo lần lượt là "tạp chủng Korosa ăn ếch nhái", "lũ ếch Korosa ăn xỉ than", "xỉ than Korosa ăn tạp