Lời vừa dứt, tiếng vọng kia liền biến mất.
Thường thì sự yên lặng đột ngột là để chuẩn bị cho giông bão nổi lên, nhưng điều đó chẳng thể khiến Úc Phi Trần e ngại.
Tuy là đại đa số cư dân vườn Địa đàng đều muốn xông pha khói lửa vì Chủ Thần, nhưng cũng không có điều luật nào quy định không được bất kính với Thần.
Cuối cùng, giọng nói kia lại vang lên, nhưng không còn chói tai như những lần trước.
"Bên ngoài cổng Đêm vĩnh hằng không phải là nơi có thể đơn thương độc mã." Âm thanh ảm đạm từ khắp nơi truyền đến: "Những người một lòng theo cậu nên được đưa về.
Mỗi lần thám hiểm, mang về một người."
Úc Phi Trần hỏi: "Nhất định phải mang về à?"
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ngoài cửa là gì?"
Chủ nhân giọng nói chưa từng giải đáp bất kì câu hỏi nào của hắn.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ vang lên một câu lạnh nhạt.
"Chúc may mắn."
Đêm đen nháy mắt trở nên sâu thẳm, một sức mạnh vô hình đẩy Úc Phi Trần về phía trước...
Như đang nhảy khỏi vách đá, nhưng bóng đêm lạnh giá theo sát không rời lại khiến người ta cảm thấy như rơi xuống vùng nước sâu.
Khi đã có thể hít thở trở lại, không khí lạnh lẽo ẩm ướt tràn vào phổi Úc Phi Trần.
Hắn mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp không ngừng lắc lư.
Xung quanh đông nghịt người, tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai.
Lúc này, hắn đang ngồi dựa vào một xó, sàn nhà bằng sắt đầy những vết bẩn đen sì, bên dưới phát ra tiếng "xình xịch".
Hắn nhanh chóng đoán được mình đang ở trong một toa xe.
Xỉ than.
Đây là xe lửa chở than đá, nhưng lại chứa đầy người.
Trước mặt hắn bỗng truyền đến tiếng nức nở, một người đàn ông ăn mặc tươm tất đang ôm một phụ nữ được bọc kín trong chiếc áo choàng, tiếng khóc đến từ cô ta.
"Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?" Hai tay cô áp chặt vào bụng, giọng nói run run.
Người đàn ông có vẻ là chồng, hôn lên má và tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: "Anh sẽ luôn bên cạnh em...!Đừng sợ, Lyanna à."
"Chúng ta đang đi về phía bắc đấy." Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ bên phải, "Đã đi lâu lắm rồi, chắc ta đã rời khỏi Korosa."
Tiếng nức nở càng nặng nề hơn, những người khác trong toa xe bắt đầu thì thào.
"Bọn chúng muốn đưa chúng ta đi đâu?"
"Thần linh phù hộ."
Úc Phi Trần nhìn sang phải.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa lên tiếng, hắn mới phát hiện giọng mình đã khàn đến sợ.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi vợ chồng đang nhường bình nước cho một người khác.
Xem ra mọi người đều đã khát rất lâu rồi.
"Anh tỉnh rồi hả." Thanh niên ngồi cạnh hắn nói, "Mê man lâu như vậy, bọn tôi tưởng anh chết luôn rồi."
Úc Phi Trần: "Vẫn chưa chết."
Ai nấy trong toa xe đều mang cảm xúc nặng nề, chỉ có người này vẫn tỏ ra lạc quan, thậm chí còn hỏi Úc Phi Trần: "Anh tên gì thế?"
Ngón tay Úc Phi Trần vuốt vuốt cổ tay áo bên phải của mình, nơi có thêu nổi mấy chữ cái.
"Jens Adams." Hắn đáp.
"Tôi từng nghe danh anh rồi đấy." cậu ta nói, "Anh luật sư."
Ra là luật sư à.
Úc Phi Trần tiếp nhận cách gọi này, áo khoác và áo sơ mi trên người quả thực rất đắt tiền và được chăm sóc tốt.
Hắn dựa vào tường, giãn gân cốt một chút, khớp ngón tay kêu răng rắc vài tiếng.
Cơ thể này vai rộng chân dài, thể chất cũng không tệ, xem như là chuyện tốt.
"Còn cậu?" Hắn hỏi.
"Shiramatsu," cậu ta nói, "Tôi phục vụ tại bến cảng một năm với tư cách hạ sĩ.
Trước khi sự cố xảy ra, tôi được gọi ra tiền tuyến, ngay ngày hôm sau quân đội Con Dấu Đen chiếm đóng Korosa."
Tiền tuyến, chiếm đóng, quân đội Con Dấu Đen.
Xâu chuỗi ba từ này với nhau, Úc Phi Trần đã có thể chắc chắn mình đang ở vào thời chiến.
Mà trong thời chiến thế này, dùng xe lửa chở than để vận chuyển một đám người, chỉ e là bắt tù binh.
Quân đội Con Dấu Đen chiếm đóng một thành phố, đưa dân bản xứ lên xe lửa rồi chở họ đến nơi khác.
"Xình xịch" âm thanh chợt nhỏ dần, tiếng còi chói tai chọc thủng cả toa xe.
Cậu trai tên Shiramatsu đột nhiên túm chặt cánh tay hắn, bàn tay khẽ run lên.
Ra là cậu ta sợ.
"Két" một tiếng, ánh mặt trời chói chang rọi vào trong, cửa xe bị mở ra.
"Xuống xe! Xếp thành hàng!"
Giọng nói gắt gỏng tru tréo từ bên ngoài.
Sau ba giây, không một ai xuống xe.
Tên lính mặc quân phục đen giơ súng lên trời bắn một phát, lúc này mọi người mới lục tục đi xuống.
Gió lạnh thổi đến mang theo một tiếng thét chói tai – một phụ nữ bị đá do chậm chạp rời xe.
Hàng người nối tiếp nhau bước xuống từ hơn mười toa xe, nhìn thoáng qua ít nhất cũng phải 600 người.
Hai tên lính cầm súng đứng canh trước mỗi toa, khi mọi người đã gần xuống hết, chúng đi về phía trước.
Những tù binh bị bắt xếp thành hàng theo sau chúng.
Đôi vợ chồng xếp hàng trước Úc Phi Trần – cô vợ vẫn luôn ôm chặt bụng, còn ở phía sau là Shiramatsu.
Trước mặt bọn họ là một công trình cũ kỹ có hàng rào điện bao quanh.
Cổng chính bằng sắt đen, hai bên có lính canh giữ.
Bên phải cổng sắt cong vẹo lộ ra một tấm biển cũ nát, trên đó ghi "Nhà máy hóa chất Thung lũng Oak".
Phía trên tấm biển cũ là tấm sắt mới hơn, có hàng chữ: Trại tập trung Thung lũng Oak[1].
[1] Trại tập trung là một khu khá lớn được rào lại và dùng làm chỗ giam giữ hay cai quản một số đông người.
Trại tập trung khác trại tù vì những người bị đưa vào trại tập trung thường không có án kết, không qua một cuộc xử lý thực sự tại toà án.
Úc Phi Trần đảo mắt