Slide tiếp theo quả nhiên xuất hiện bóng dáng tinh thạch.
Hình vẽ chủ thể vẫn là một cỗ máy khổng lồ phức tạp, lần này cung cấp nguồn năng lượng không phải sức người, cần điều khiển ban đầu đã biến thành hình vẽ tinh thạch hai màu trừu tượng.
Màu đen được thể hiện bằng hình tròn rỗng, màu đỏ được thể hiện bằng hình tròn đặc.
Trong bức ảnh trước, những hình người nhỏ bé cố gắng đẩy cần điều khiển nằm rải rác trên các bộ phận khác nhau của máy, tạo ra một số tư thế vặn vẹo kỳ lạ.
Trịnh Viện: "Tinh thạch đỏ và đen trở thành nguồn năng lượng, hoàn toàn giải phóng sức người.
Thế thì những người này đang làm gì?"
Lilia thì thào: "Trông họ như đang nhảy múa vậy."
Linh vi: "Quần ma loạn vũ."
Ông anh Trần Đồng gần như dán cả mặt vào bảng trầm tư thật lâu, chỉ vào một hình người đang vươn tay, nói: "Hình như người này đang lau máy.
Má nó, không cho được cái kính lúp nữa thì ông nhìn thế quái nào được."
Bọn họ tụm lại xem chỗ Trần Đồng chỉ, đúng là người đó có điệu bộ như đang lau chùi máy móc.
Xác định được một người rồi thì những người khác lập tức dễ hiểu hơn.
"Người này đang đổi linh kiện nè."
"Người này ngẩng đầu, có thể là đang xem đồng hồ."
"Người này đang đổ nước vào máy."
"Đổ nước hả? Có thể là nước làm mát đó."
"Mấy người này nhìn giống như vừa khiêng đồ vừa chạy, chắc là vận chuyển sản phẩm nhỉ?"
Tiếp tục anh một câu tôi một câu mà phân tích, một nhà máy sản xuất sầm uất dần hình thành, nhưng số lượng người thực sự quá nhiều, phỏng chừng là máy móc đã thể hiện hết những hoạt động của con người mà nó ghi nhớ được.
"Anh Úc ơi, không phải anh nói là phải dùng tư duy của máy móc ạ? Nếu nhìn từ góc độ của máy móc, một đám người lau chùi, sờ tới sờ lui, dòm ngó lung tung, đổ đồ vào mình rồi lại đem sản phẩm của mình đi..." Shiramatsu ôm má, như đang đăm chiêu: "Biến thái ghê.
Thảo nào ban đầu nhìn như một đám ma quỷ."
Trần Đồng líu cả lưỡi, cảm động hệt như chính mình đã bị đối xử tương tự: "Quá biến thái."
Tiết Tân và Trịnh Viện nhìn bọn họ như hai tên ngốc.
Trong bức hình thứ sáu, kích thước máy móc lại lớn hơn, gần như bao phủ toàn bộ bảng.
Nhưng số người hoạt động trên máy ít đi, chắc là lại có sự phát triển nào đó nhằm giải phóng nhiều sức người hơn.
Úc Phi Trần tìm thấy "sự thay đổi" đó ở góc dưới bên phải của bức hình.
Gần một thiết bị kỳ lạ ở góc dưới bên phải, có thêm vài hình nhỏ, hình đầu tiên là một hình chữ nhật đơn giản, hình thứ hai là một đoạn thẳng nghiêng ngắn và hình thứ ba là hình giọt nước.
Tiết Tân: "Giấy cói, bút lông ngỗng...!Đây hẳn là lúc xuất hiện hệ thống thần chú, thiết bị bên cạnh không khác máy đọc thần chú chúng ta từng thấy lắm.
Còn hình giọt nước kia..."
Úc Phi Trần: "Chất lỏng màu trắng."
Phân xưởng cuối cùng mà hôm qua hắn và Murphy nhìn thấy sản xuất ra một loại chất lỏng màu trắng hình giọt nước.
Thứ này tiêu tốn rất nhiều khoáng thạch, nhưng sản lượng lại rất ít.
Theo thuyết vật chất và sức mạnh của Murphy, chính là ẩn chứa rất nhiều "sức mạnh".
Hôm qua, họ không đoán ra được thứ máu trắng trong thức ăn tượng trưng cho cái gì, hình ảnh này vừa xuất hiện thì đã rõ ràng.
Tất nhiên, thứ này có liên quan đến ma thuật.
"Tôi biết rồi!" Lilia-đến-từ-thế-giới-ma-thuật đặt bút viết như bay, vừa viết vừa giải thích: "Giấy cói là vật dẫn của thần chú, bút lông ngỗng là công cụ, nhưng thần chú chỉ là một ký hiệu khế ước, cuối cùng nó hoạt động là vì ký hiệu kích hoạt sức mạnh ma thuật.
Tôi từng được học trong lớp nguyên lý ma thuật đó! Vì vậy, thứ màu trắng này là sức mạnh ma thuật hoặc là phương tiện kết nối sức mạnh ma thuật với thần chú!"
Linh Vi nhíu mày, anh đạo trưởng trẻ tuổi với khuôn mặt như tranh vẽ, khi nghiêm túc suy nghĩ còn toát ra cả tiên khí, ngẫm nghĩ xong, anh nói: "Đúng vậy, tuy có đã có hình vẽ bùa chú, nhưng vẫn cần linh khí trong trời đất mới có hiệu lực được."
Tiết Tân vò đầu: "Cái gì mà thần chú ma thuật, cuối cùng là không phải tác dụng của phát tín hiệu à? Có các loại tín hiệu, máy móc sẽ linh hoạt hơn, sức sản xuất tăng vọt.
Tôi thấy đây chính là sóng điện đó."
Lý luận của ba người xây dựng dựa trên các hệ thống hoàn toàn khác nhau, nhưng thế không có nghĩa là ông nói gà bà nói vịt, mà là trăm sông đổ về một biển.
Bọn họ thật sự nói cùng một vấn đề: "Thần chú" phát động là một loại sức mạnh ma thuật, có thể tắt mở các loại tín hiệu, vì thế máy móc mới có thể thay đổi chức năng linh hoạt, tùy cơ ứng biến, càng dễ sử dụng hơn.
Nhưng "thần chú" ở thế giới này chỉ hoạt động khi hai bộ phận máy ở rất gần nhau, không thể truyền đi khoảng cách xa như tín hiệu điện mà Tiết Tân nói.
Do đó, dù pháo đài có ma thuật, nhưng vẫn chỉ dừng ở thời đại kim loại hơi nước với các bánh răng khổng lồ, chính xác, gắn chặt với nhau, không thể vượt qua giai đoạn khác.
Đến lúc này, giờ học đã qua hơn phân nửa.
Sau khi viết phân tích xong, Trần Đồng nhìn bảng chằm chằm: "Bố phải xem mày còn muốn giở trò gì."
Úc Phi Trần cũng muốn xem nó còn giở trò gì.
Nhưng thái độ của Trần Đồng giống như đang xem phim, còn hắn lại nghĩ: Tất cả hình vẽ trước đều miêu tả từng bước phát triển của máy móc, do đó bên ngoài pháo đài phải có nguyên liệu đầu vào và lý luận phát triển tương ứng, thuộc về dòng chảy bình thường của một thế giới, tức là hiện tại nó vẫn liên lạc với thế giới bên ngoài, không phải một thế giới đã bị phá vỡ.
Hắn đã đi qua nhiều thế giới hoàn chỉnh, cũng như các thế giới mảnh vụn, nhưng chưa từng chứng kiến quá trình hình thành một thế giới mảnh vụn.
Đúng lúc này, slide lại thay đổi, bức thứ bảy xuất hiện.
Trên bức hình này, máy móc vẫn là máy móc, nhưng con người không còn là những hình người nhỏ xíu múa may quay cuồng nữa.
Những hình người đơn giản không chỉ số lượng cực ít mà còn gục ngã lộn xộn dưới máy móc.
"Chết rồi hả?"
"Hình như chết rồi."
"Chết rồi đó.
Máy móc cũng bị phá hủy, ở đây còn có tia lửa nữa nè."
Con người trong nhà máy đã chết, bởi vì không có người giữ gìn, máy móc gặp trục trặc, nhưng hình vẽ còn thể hiện nhiều hơn thế.
"Nhìn chỗ này." Úc Phi Trần nói.
Ở góc dưới bên phải có một hình vẽ hình cánh cổng, nhìn không khác cổng pháo đài lắm.
Nhưng trên cổng vẽ một chứ "X" thật to, thậm chí còn được đánh dấu hình đầu lâu thường thấy trong ngành công nghiệp – biểu báo cực kỳ nguy hiểm.
Nó muốn nói ra khỏi cổng rất nguy hiểm sao?
Úc Phi Trần nói: