Thời điểm kim đồng hồ vuông góc với mặt đất, giờ tan học đã đến.
Họ đặt bản ghi chép của mình lên khay rồi cùng bước ra ngoài.
Khi vừa ra khỏi lớp học duy nhất giống với lớp học của con người, sự lạnh lẽo và yên tĩnh của thế giới máy móc lại bao trùm hết thảy.
Kèn thông báo cất lên âm thanh tạm biệt ngọt ngào, hân hoan.
"Hôm nay không gọi mày là cái kèn ngu ngục nữa." Trần Đồng lẩm bẩm: "Điều kiện tiên quyết là mày phải cho chúng tao đạt tiêu chuẩn hết."
Không ai biết bản ghi chép hôm nay có được xem là đạt tiêu chuẩn hay không, có thể nó rất cô đơn, nhưng đối với những người ngoài như họ, nó tuyệt đối không hề nhân từ.
Dù sao họ đã viết hết những gì có thể viết rồi, tâm trạng cũng xem như thoải mái.
Khi đến chỗ xe lửa, Tiết Tân còn đùa một câu: "Hôm nay học lịch sử, có khi nào mai học tư duy luôn không? Tôi chẳng muốn viết luận văn đâu."
Úc Phi Trần thì vẫn nghĩ về vấn đề kia.
Sau bài học này, hắn đã hiểu toàn bộ cơ chế và ngọn nguồn của phó bản, cho dù hiện tại đã bị kéo vào không gian hệ thống, hắn vẫn có thể giải cấu như thường.
Nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Theo lý thuyết, khi chạy khỏi phó bản, có trường hợp đánh bậy đánh bạ rồi tình cờ tìm được đường thoát nhưng không giải cấu thành công, không như hiện tại, đã hiểu được phải giải cấu thế nào, nhưng vẫn chưa biết phải thoát làm sao.
Lilia mặt mày hoang mang ngồi vào chỗ của mình: "Chẳng lẽ chúng ta phải tìm sản phẩm của pháo đài, giúp nó thực hiện nguyện vọng sao? Nhưng tìm thế nào đây?"
Ai nấy đều rơi vào trầm tư, sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Úc Phi Trần nói: "Không phải đâu."
Cái gọi là sản phẩm, thật ra không thể tìm được, cũng không nhất thiết phải tìm.
Pháo đài máy móc không có thần trí sáng suốt như phó bản Thánh Tử trước.
Đối với một mảnh vụn như vậy, sản phẩm biến mất tựa như chuyện vĩnh viễn không thể trở về cố hương.
Thậm chí bọn bọ hai tay dâng sản phẩm lên thì nó cũng chẳng nhận ra.
Nó đã mất nguồn cung cấp nguyên liệu, mất cả quy trình sản xuất, mà bản thân nó cũng hiểu được rằng duy trì hoạt động là cách duy nhất để tồn tại, dù tồn tại chỉ còn nỗi buồn và cô đơn.
Gài khóa an toàn xong, Úc Phi Trần ngước mắt nhìn ra hành lang mờ mịt ngoài cửa sổ.
Thế giới mảnh vụn là thế, con người cũng vậy.
Ví dụ như chính bản thân hắn.
Rất nhiều thời điểm hắn không biết mình trăn trở giữa thế giới này để tìm kiếm điều gì, có lẽ thứ đó chẳng hề tồn tại, điều hắn mong muốn chỉ là có một thứ để theo đuổi, tựa như con thuyền lang thang giữa biển tìm kiếm một lối đi.
Điểm khác biệt duy nhất là hắn lại gặp Anphil, cũng gần như tìm về được cố hương của mình.
Cảm giác này rất khó hình dung, trái tim trôi nổi của hắn đột nhiên rơi xuống phó bản máy móc yên tĩnh và kỳ lạ này, nhưng hắn lại cảm thấy rất bình yên.
Anphil chú ý đến tầm mắt của Úc Phi Trần, bèn quay đầu lại.
Úc Phi Trần nghĩ, có lẽ anh cho rằng mình lo anh say xe, nếu không thì sao lại vỗ nhẹ lên tay trái hắn ra chiều trấn an làm gì.
Thật ra thì không, tiêu chuẩn của hắn đối với Anphil đã hạ thấp đến mức không chết là được.
Suy nghĩ của Úc Phi Trần lại đặt trở về phó bản.
Nhất định còn chỗ nào đó mình không để ý.
Xe lửa dừng ở cổng hành lang, Úc Phi Trần suy tư chốc lát, quyết định không về, tiếp tục đi theo xe lửa đến nơi khác trong pháo đài.
"Nhưng cậu chưa ăn tối." Vì choáng váng nên ánh mắt Anphil hơi rã rời, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc.
Bữa tối nhất định không ăn kịp, trong lúc đi giữa hành lang và ký túc xá thì xe lửa đã chạy mất rồi.
Nhưng nếu không ăn "nguồn năng lượng" này không biết sẽ có hậu quả gì.
Úc Phi Trần cân nhắc một lát, vẫn quyết định ở lại trên xe.
Bài học đã từ "siêu đơn giản" biến thành "rất khó", thời gian không còn nhiều nữa.
Hắn từ chối yêu cầu đi cùng của những người khác, đây là hành động mạo hiểm, không cần thiết đi nhiều người.
Trước khi đi, hắn định tháo huy hiệu giao cho Anphil, Anphil lại không nhận.
"Đừng tháo." Anh nói với Úc Phi Trần: "Trong đó có vài câu thần chú có thể bảo vệ cậu."
Úc Phi Trần hơi bất ngờ, hắn mang lại huy hiệu, cảm thấy đãi ngộ này rất không tệ.
Cuộc chia tay ngắn ngủi kết thúc, Úc Phi Trần bước vào phòng động cơ.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng các đồng đội đã biến mất trên hành lang, còi xe lửa hú lên một tiếng dài, thân xe rung lắc chạy khỏi cổng hành lang.
Úc Phi Trần quen đường tìm về vị trí cũ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem xe lửa sẽ đưa hắn đến những nơi nào.
Song, cảnh vật bên ngoài ngày càng quen thuộc, cho đến khi một cái cần trục thép dài lướt qua cửa sổ, Úc Phi Trần xác nhận đây vẫn là đường cũ.
Đến cuối đường, xe lửa giảm tốc độ rồi dừng lại, đi đến trước cánh cổng quen thuộc của pháo đài.
Cổng mở ra, những khối đá to ào ào đổ đầy khoang xe.
Trong âm thanh đinh tai nhức óc, Úc Phi Trần yên tĩnh nhìn chằm chằm chúng.
Cảnh này có khác gì với cảnh tượng hôm qua hắn và Murphy thấy đâu?
Cảnh cũ nhanh chóng kết thúc, xe lửa chứa đầy khoáng thạch hường về con đường quen thuộc.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, cảnh cũ sắp lặp lại nữa rồi.
Đầu tiên, hắn sẽ đến nơi sản xuất tinh thạch đen đỏ, sau đó là phân xưởng thứ hai, ba, tư, sau chót trở lại cổng ký túc xá, chẳng có chuyện gì mới cả.
Đầu xe kêu ầm ầm rồi dừng lại trước cả rừng lò ma thuật, Úc Phi Trần hiếm thấy mà hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Hắn không phải người quá cẩn thận, nhưng cũng chẳng làm liều.
Trước đây, hắn từng mạo hiểm rất nhiều, nhưng những lần đó đều thu được kết quả vượt ngoài mong đợi.
Lần này, dường như lại...!rất cô đơn.
Nếu không đi chuyến này, có lẽ hiện tại túi-chườm-nóng-ngủ-say đã tự động dán vào ngực hắn rồi.
Thân xe nghiêng qua, khoáng thạch từ cửa xe đổ ra băng chuyền.
Úc Phi Trần nhìn chúng chậm rãi được băng chuyền đưa đi, chúng sẽ được đưa đến những chiếc lò khác nhau, sức mạnh từ bên ngoài bị pháo đài đồng hóa thành kết cấu nó có thể nắm giữ, biến thành tinh thạch đỏ đen, sau đó trở thành năng lượng của pháo đài.
Đến khi mớ tinh thạch này bị tiêu hao hết, một lượt mới lại được đưa vào.
Tựa như con người, sau khi bị tiêu hao hết, một nhóm người mới lại được bổ sung.
Không có đường mới, cũng không có chuyện gì mới.
Xe lửa chạy trên quỷ đạo cố định, ngày qua ngày, hết vòng này đến vòng khác.
Hết vòng này đến vòng khác – khi câu này xuất hiện trong đầu Úc Phi Trần, lời nói của Anphil thình lình lảng vảng bên tai hắn như ma quỷ.
Cách thứ hai là tìm xem nó thiếu thứ gì so với một thế giới hoàn chỉnh.
Thứ bị thiếu sẽ ám chỉ đường thoát...
Úc Phi Trần giật mình, hơi thở và nhịp tim thoáng dừng trong giây lát.
Một ý