Giao Bạch nhẫn nhịn nỗi chán ghét mà leo trèo bám víu lên, cùng Thẩm Ký anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lần này Thẩm Ký sẽ không ném người xuống, nhưng cũng không vươn tay đi đỡ. Y nheo lại đôi mắt lạnh lùng: "Tối nay tôi rất mệt."
Giao Bạch tỏ vẻ: "Anh mệt là chuyện của anh, liên quan quái gì tới tôi."
Mãi đến tận khi cậu phát hiện cơ bắp sát bên người không ngừng ấm lên, cậu mới giật mình, lòng tràn đầy móa nó.
Đối với lão già, tình nhân chỉ dùng để giải tỏa áp lực.
Càng mệt mỏi, càng hung mãnh.
Giao Bạch run môi trượt xuống, đi thong thả không tiễn ngài, bò cho ông đây, bye bye!
Lúc Giao Bạch sắp co quắp chạm đất, Thẩm Ký túm lấy cậu, tùy ý vứt cậu lên giường, đáy mắt tối tăm cuồn cuộn d*c vọng.
Giao Bạch vò rối mái tóc ướt đẫm mồ hôi, kết hợp với khuôn mặt và đôi môi chẳng chút hồng hào, y chang một con quỷ nhỏ bẩn thỉu xấu xí.
Thẩm Ký mất hết khẩu vị, xoay người rời đi.
Tiếng hừ hừ của chó con vang lên từ phía sau, nghe vô cùng suy yếu, không phải giả vờ.
"Sao anh lại ở đây?"
Câu hỏi này giết người trong vô hình.
Bị chọc tức bỏ đi, còn hơn nửa đêm chạy trở về, rất giống chó.
Thẩm Ký không quay đầu lại, giọng lạnh tột cùng: "Tôi là chủ nhân của cậu, cậu không nên hỏi, hỏi ít thôi."
"Chủ nhân?" Giao Bạch cười nói, "Chủ tịch Thẩm, lúc trước anh nói tôi là chó của anh, giờ lại nói như vậy, có phải là anh mất trí nhớ không. Tôi đã sớm không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm và anh nữa rồi."
"Không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm và tôi?" Thẩm Ký nghiêng người, mặt bên trông trưởng thành đẹp trai, "Không phải là có con trai của tôi sao, hai người không là bạn tốt à?"
Giao Bạch á khẩu không trả lời được.
Trong nhất thời cậu không rõ lão già đang trào phúng, hay là muốn lợi dụng con trai để giữ mình.
Không đến nỗi nhỉ. Lão già chẳng qua là rơi vào một cái bẫy rất sáo rỗng và máu chó, cảm thấy kẻ dám ngỗ nghịch y thật xinh đẹp thoát tục khác biệt với tất cả mọi người, một thân xương cứng chắc chắn ăn rất ngon, cũng không phải nhằm vào trái tim cậu.
Giao Bạch sờ cần cổ còn đau nhức, không biết đang tính toán cái gì.
Đèn phòng ngủ đèn đột nhiên bị tắt đi, chỉ có ít ánh trăng chảy vào qua khe hở trên rèm cửa sổ. Bóng dáng Thẩm Ký trở nên mờ ảo mơ hồ, y đứng tại chỗ mở miệng: "Thích căn nhà này không?"
Mí mắt Giao Bạch run run, đến ngoài rìa vấn đề là được rồi, đừng nói, đừng tiếp tục nói nữa. Tôi không nhất định có thể gánh vác được đâu.
"Thích thì ngoan một chút." Dường như Thẩm Ký nhìn thấu suy nghĩ của Giao Bạch, giọng điệu lạnh lẽo.
Đây là cân nhắc bao nuôi. Chẳng qua không nói thẳng mà thôi.
Xét cho cùng, thường thì trợ lý là người đứng ra làm những việc như thế này, chủ tịch Thẩm chỉ phụ trách kéo khóa [email protected] Đây là lần đầu tiên y tự mình nói ra.
Hạ giá trị bản thân, khó chịu, nhưng vẫn nói.
Thẩm Ký nghĩ, đây là lần mất mặt nhất của y, đời này sẽ không bao giờ có thêm lần thứ hai.
Chờ hai tuần cho một hồi lăn giường chưa biết tư vị thế nào, thậm chí còn chủ động đề xuất điều kiện, Nếu loại chuyện này bị kể ra ngoài, thế giới bên ngoài sẽ không ai tin, đám bạn bè thân quen sẽ châm biếm y.
Vì đối phương là nhóc quê mùa mà y từng lười liếc mắt nhìn.
Người vẫn là người cũ. Bề ngoài phế vật, không ra hồn.
Song d*c vọng của y đến một cách kỳ lạ, còn mãnh liệt chẳng thể nào dời đi, không đối mặt cũng không được.
Thẩm Ký nói xong, hơi thở nghẹn lại. Y lạnh mặt, dùng ngữ khí như đang đuổi ăn mày: "Hai tuần nữa, ngôi nhà sẽ là của cậu."
Trái tim Giao Bạch phẳng lặng như nước, căn hộ siêu sang gì cũng không trọng yếu. Nếu cậu ngoan thật, tức là nhiệm vụ thất bại, đó mới là bi kịch nhân gian.
Mẹ kiếp, vì làm nhiệm vụ, cậu nghênh phân mà tới.
Thẩm Ký không đi, hình như y đang sắp xếp manh mối, phát hiện mình bỏ sót một điểm: "Ban nãy cậu xuống giường làm gì?"
"..." Giao Bạch thuận miệng đáp, "Đi tiểu." Cũng không thể nói là anh tiếp cận tôi trong vòng năm mét là tôi có thể nhận được thông báo bạn tốt online chứ.
Tiếng bước chân dừng trước giường, Giao Bạch ngửi mùi thuốc lá, tranh nói trước: "Bây giờ không cần nữa."
Thẩm Ký vẫn lôi cậu ra khỏi chăn.
Giao Bạch phát hiện Pikachu đang mặc chiếc áo khoác định chế kia, mịa thế này phải mặc bao lâu hả. Sẽ không phải là miễn cậu chưa thần phục lão già này, Pikachu vẫn tự cho rằng mình moe moe (khoe khoang phong tao) đấy chứ?
Quá thảm.
Thẩm Ký cưỡng ép kéo Giao Bạch tới phòng vệ sinh: "Tiểu đi."
Giao Bạch không khỏi mắng: "Tiểu cái con khỉ ấy, ông đây không cần!"
Trong phòng vệ sinh hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Ký một tay bóp lấy gáy Giao Bạch, đẩy cậu lên trước bồn cầu, tay còn lại duỗi về phía quần ngủ của cậu.
"Nhất định bắt tôi tiểu đúng không, được, tiểu cho anh xem." Giao Bạch tự mình động thủ, cậu vừa kéo vừa đỡ, thổi thổi huýt sáo, tiếng nước tí tách vang lên.
"Được chưa?" Giao Bạch cười.
Thẩm Ký nhìn xuống từ trên cao, khinh bỉ nói: "Giá đỗ."
Ý cười của Giao Bạch nháy mắt biến mất.
Đây chính là nỗi bi ai của người làm tiểu thụ, đặc biệt là trong bộ truyện tranh "Gãy Cánh" này.
1 đều vô cùng uy vũ hùng tráng, 0... Tính từ thông dụng để hình dung là thanh tú đáng yêu.
Đáng yêu cái quằn què.
Giao Bạch không quản ánh mắt muốn nuốt chửng cậu của ông chú già nữa. Cậu ủ rũ trở lại giường, không hiểu chuyện mà nói một câu: "Khương Yên chuyển đi, tôi không còn ai để trò chuyện."
Cậu nói thêm, "Tôi sẽ chán chết mất."
Thẩm Ký không lên tiếng.
Ngày hôm sau, cửa phòng Giao Bạch được gắn camera giám sát, còn biết nói chuyện.
Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của Thẩm Ký truyền tới từ camera: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi sắp xếp một trợ lý trò chuyện với cậu, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối."
Giao Bạch: "..."
"Còn bày trò nữa thì camera giám sát sẽ chuyển từ cửa vào trong phòng cậu."
Giao Bạch: "..."
Tôi cảm ơn cả nhà anh!
.
Tổng số trợ lý công việc và trợ lý cá nhân của chủ tịch Thẩm thị gần hai mươi người, được xếp vào hai văn phòng lớn và một văn phòng nhỏ. Văn phòng nhỏ dành cho trợ lý Trần - Trần Nhất Minh, người chuyên phụ trách các chuyện to nhỏ liên quan đến tình nhân của y.
Lần này chủ tịch lại không giao những chuyện liên quan đến tình nhân cho trợ lý Trần mà chọn người phía trợ lý cá nhân của mình.
Một chị gái ngoài ba mươi tuổi, làm việc đâu ra đấy, lạnh lùng vô tình, ở tập đoàn được mệnh danh là chị cả phiên bản nữ của chủ tịch, công việc mới của chị là báo cáo hành trình của chủ tịch cho cái người ở phía đầu kia camera.
Giao Bạch hậm hực, móa nó ai cần biết mấy chuyện này chứ.
Chờ khi Thẩm Ký đến Thượng Danh Uyển, Giao Bạch phản đối.
Lúc này dì giúp việc không kìm được, đánh rơi vỡ cái bát.
Một tiếng "choang" vang lên, va vào luồng không khí đóng băng, những vết nứt như mạng nhện ngay lập tức lan ra.
Băng vỡ tan tành trên đỉnh đầu dì. Dì thấp thỏm lén nhìn thanh niên đang ngồi vững vàng trên ghế, thầm nghĩ, đây là một mối họa lớn.
Có lẽ ông trời không thích ông chủ làm Hoàng đế ở Nam Thành, đặc biệt phái người như vậy tới đối phó y.
Khi dì đang suy nghĩ lung tung, xung quanh rất yên tĩnh.
Thẩm Ký lay lay lý trí của mình trong sự yên tĩnh ấy. Y cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, đường viền lập thể anh tuấn giấu một nửa trong bóng tối, nửa còn lại được khoác lên ánh đèn trắng ấm áp.
Con mắt dưới ánh sáng khép hờ, ánh sáng lạnh lẽo từ đáy mắt khóa chặt con chó con đang đối diện mình.
Qua.
Y dung túng cho qua.
.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Ký không đến Thượng Danh Uyển nữa.
Dì giúp việc không muốn quản Giao Bạch, lại bị một tiếng "chị gái" của cậu làm mềm lòng, không nhịn được mà kể cho cậu nghe hình thức sống chung giữa những người ở trước và ông chủ.
Mọi việc phải có chừng mực.
Cậu muốn khác biệt với những đứa trẻ khác thì đùa giỡn ít mưu kế nhỏ là được, nhưng cậu phải nắm bắt chuẩn mức độ, không thể để kim chủ mất mặt.
Dù sao cũng là một nhân vật tai to mặt lớn, nào có thể cho người ta giẫm lên ranh giới cuối cùng của mình chứ.
Điều kiêng kỵ nhất chính là, muốn biến quan hệ tiền tài thành quan hệ tình cảm.
Đó là điều không thể. Trong lòng mình phải biết cân đong đo đếm, tuyệt đối đừng để ma quỷ ám ảnh, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài.
Giao Bạch cảm ơn lòng tốt của dì, thế nhưng, who cares?
Nhiệm vụ của cậu là tích góp độ sinh động, không phải là từng bước công lược nội tâm của ông chú, tăng thêm đặc tính chó của đối phương, tiến hóa thành con chó trung thành rồi cuối cùng HE.
Từ đầu tới cuối, mục tiêu của Giao Bạch rất rõ ràng, lão già chẳng qua chỉ là một phần tám nhiệm vụ của cậu thôi. Cậu không nhiều thời gian chậm rãi đại chiến ba trăm hiệp với đối phương, cậu rất bận.
Biến cố do ba cái xương sườn khơi ra đã cản trở kế hoạch của Giao Bạch, việc đến Thượng Danh Uyển càng khiến cậu không thể không thay đổi đối tượng cần đối phó.
.
Thẩm Ký vẫn không hề xuất hiện, Thượng Danh Uyển rất lạnh lẽo.
Dì đã chuẩn bị tâm lý để hầu hạ cậu chủ nhỏ tiếp theo, không ngờ vào một ngày có một giáo viên tới, nói là muốn dạy thêm cho Giao Bạch.
Là một ông cụ.
Giao Bạch từ chối tại chỗ: "Tôi không cần học bù."
Ông cụ bảo cậu nói khoác không biết ngượng.
Giao Bạch đang gặm những miếng táo mềm mà dì giúp việc cắt cho cậu, thanh âm mơ hồ: "Tôi thật sự không cần."
"Nếu không tin thì kiểm tra tôi đi." Cậu nuốt hết táo trong miệng, nhe ra hàm răng trắng.
Hơn một tiếng sau, ông cụ nhìn mấy câu hỏi trên vở, sau đó cất cặp, không hề nói gì đã rời đi.
Giao Bạch tiếp tục lấy cái nĩa xiên miếng táo. Cậu dưỡng xương tốt rồi về trường học đã là học kỳ sau của lớp mười hai, thời gian của cậu rất ít ỏi. Thế nhưng thi đại học là không thành vấn đề, cậu đã chọn trường xong xuôi, một đại học ở Tây Thành, học y.
Đó là chuyên ngành mà Giao Bạch đã chọn cho mình trước khi chết.
Cậu là người rất chuyên nhất, thí dụ như đọc truyện tranh chỉ xem tra tiện BE máu chó, ước mơ là làm bác sĩ.
Giao Bạch không gặp được Thẩm Ký, bèn dựa theo độ sinh động để phỏng đoán tâm tư của y.
Độ sinh động không tăng cũng không giảm.
Chứng tỏ Thẩm Ký đang đấu tranh với chính mình, so đo một chốc sẽ không tới buồn nôn cậu.
Khi Giao Bạch đang chợp mắt, dì giúp việc lặng lẽ gọi điện thoại trong phòng bếp: "Trợ lý Trần, Bạch Bạch thiếu gia mấy hôm nay không ăn nhiều."
Ở đầu bên kia, Trần Nhất Minh ngồi sau đống tài liệu chồng chất như núi, mỉa mai nói: "Phạm vi hoạt động của cậu ta có hạn, dạ dày co bóp chậm, ăn ít cũng tốt, tránh bị táo bón."
"Không thể nói như vậy được, phải ăn vẫn nên ăn chứ." Dì nói, "Người gầy sọp hẳn đi."
Trần Nhất Minh hơi mất kiên nhẫn, dì giúp việc này đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ, trước đây chưa bao giờ thấy dì dông dài như vậy.
"Gầy mất rồi." Dì lo âu.
.
Trần Nhất Minh cúp điện thoại, bỏ ra hai ba phút cân nhắc xem gầy mất rồi là mất kiểu gì. Không nghĩ ra được, gã quyết định không quản.
Bận rộn hồi lâu, Trần Nhất Minh tới văn phòng chủ tịch.
Cũng không biết chuyến này của gã là đúng hay sai.
Trần Nhất Minh báo cáo xong, chỉ nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.
Thời gian trôi từng giây, Trần Nhất Minh thận trọng ngước mắt lên, trông thấy chủ tịch đang đọc tài liệu, hoàn toàn thờ ơ.
Trần Nhất Minh nghĩ thầm, lần này gã đến nhầm rồi?
Chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bàn làm việc: "Đừng tới đây nói với tôi mấy chuyện vặt vãnh. Nếu cậu rỗi rảnh quá thì đi Đông Thành công tác một chuyến."
Đông Thành hiện tại cực kỳ loạn, Sầm lão gia tử chết bệnh, tiểu thái tử gia vội vàng về nước kế thừa gia sản, nội đấu nhà họ Sầm đạt tới đỉnh cao.
Thẩm thị từng hợp tác với nhà họ Sầm, lúc này đứng ra tương đương với việc tỏ rõ lập trường. Những gia tộc khác đang chờ mưu lợi nhất định sẽ có hành động. Một trợ lý như Trần Nhất Minh sao có thể xử lý được tình cảnh đấy, chủ tịch đây là đang chế giễu gã trá hình thôi.
Trần Nhất Minh có đáp án, xem ra thật sự sai rồi.
Vị Trình Giảo Kim hành động nhìn không thấu ở Thượng Danh Uyển kia sắp phải cút, hơn nữa sẽ không nhận được một xu phí chia tay.
.
Trần Nhất Minh bắt đầu tìm kiếm những gương mặt mới trong làng giải trí, chọn đối tượng tiêu khiển mới cho chủ tịch.
Còn chưa chọn xong người, chủ tịch đã tự chuốc say mình.
Còn say ở Đế Dạ.
Dựa theo phân phó của Trần Nhất Minh, giám đốc đã tự mình cẩn thận chọn lựa hai đứa trẻ xinh đẹp sáng sủa tới.
Lúc này Trần Nhất Minh hơi do dự, mấy tháng trước gã tự quyết định và được thưởng cái gạt tàn thuốc, vết sẹo vẫn còn đó.
"Các người chờ ở ngoài." Trần Nhất Minh gõ cửa vào phòng, thử thăm dò nói, "Chủ tịch, người tới rồi, đều có kinh nghiệm hầu hạ."
Chủ tịch không thích những người đưa lên giường mình là mảnh đất chưa khai phá. Y không có kiên trì chậm rãi dạy dỗ. Trần Nhất Minh luôn ghi nhớ điểm này. Đây cũng là điểm gã không hiểu nhất, chẳng phải Giao Bạch kia là trai tân à? Lẽ nào chủ tịch muốn cho người đi dạo một vòng học hỏi trước khi hành sự?
Người đàn ông ngồi sâu trên ghế da giơ tay.
Trần Nhất Minh bảo hai cậu bé tiến vào, bọn họ được lựa chọn dựa theo khẩu vị cay độc mà chủ tịch yêu thích. Trong mắt quả nhiên không có khiếp đảm kinh hoảng, chỉ có hiếu kỳ, kính ngưỡng, cùng sự tự tin và nhiệt tình muốn leo lên.
Đó là ngưỡng mộ nhìn lên giá trị con người, quyền thế và bề ngoài vượt trội của người cầm lái Thẩm thị.
Trong phòng không một tiếng động, hai đứa nhỏ cũng không rõ nhân vật lớn kia đang suy nghĩ gì. Bọn họ đảo mắt tính toán, đều muốn trổ hết tài nghệ của mình.
Thẩm Ký nhìn chốc lát như đang xem hàng rẻ tiền, trước đây y không thèm để ý người được đưa tới có tâm tư gì, biết r3n rỉ chịu nổi dằn vặt là được, lần này cũng rất vô vị, không nhấc nổi hứng thú. Y thở ra một hơi rượu: "Về đi."
Về đâu?
Trần Nhất Minh chưa kịp hỏi câu trong lòng thì đã thấy chủ tịch đứng dậy nói địa chỉ: "Thượng Danh Uyển."
Phun ra ba chữ, vô cùng rõ ràng.
Trần Nhất Minh dừng bước, chủ tịch là bị cái người thanh niên đổi tên thành món ăn kia lây bệnh rồi à, làm sao cũng sáng nắng chiều mưa.
Tuần sau chủ tịch phải kết hôn, nói đúng ra là đi đăng ký, Thẩm phu nhân chính là vật trang trí, đời tư của chủ tịch vẫn không có gì thay đổi, cách xả stress vẫn là những thân thể trẻ trung tươi sống đó. Chỉ dùng để giải tỏa áp lực.
Trần Nhất Minh tưởng sẽ luôn tiếp tục như vậy, chủ tịch thoải mái, thuộc hạ đi theo cũng thoải mái.
Nhưng là bây giờ... Trần Nhất Minh xem không hiểu ý định của chủ tịch.
Chính chủ tịch đoán chừng cũng không hiểu.
.
Giao Bạch bị gọi dậy bởi lời nhắc nhở bạn tốt. Cậu đầy mặt ngái ngủ mà nhìn hai bóng người xông vào phòng mình.
Trần Nhất Minh ngu ngốc hiếm gặp: "Xương của cậu còn chưa mọc tốt à?"
Hỏi xong mới bất tri bất giác đây là vô nghĩa, còn sớm lắm.
Trần Nhất Minh nhức đầu.
Giao Bạch nhắm hai mắt, lười xem con ma men và chó săn của con ma men: "Bảo Ớt... Bảo Khương Yên đến đây đi."
Không tiếng động.
Bầu không khí còn hơi quái