Tiếng cúp điện thoại bíp bíp vang ra từ loa, rơi vào trong tai Lương Đống. Gã nhìn anh An vẫn đang cầm di động, khó hiểu hỏi: "Anh An, cha cậu bảo cậu đi đâu thế?"
Cái gì Thượng cái gì Uyển cơ? Lương Đống nhảy dựng lên: "Thượng Danh Uyển?!"
Khẳng định chính là chỗ ấy.
Dù chưa từng đến đó nhưng gã đã nghe chị cả nhắc qua mấy lần. Tề Tử Chí mà lúc trước cô muốn theo đuổi sống ở đó.
Nhân vật lớn nhà họ Thẩm và Tề Tử Chí sống cùng khu?
Không quá khả thi.
Thượng Danh Uyển tám chín phần mười là nơi ở của tình nhân nhỏ nào đó của y. Thế gọi anh An đi làm gì?
Chẳng lẽ tình nhân nhỏ đó là bạn học của anh An?
Tình tiết máu chó này không qua được sao?
Lương Đống suy nghĩ lung ta lung tung hồi lâu, chẳng nghĩ thông suốt được điều gì: "Anh An, phía cha cậu..."
"Cậu, đừng quản." Thẩm Nhi An rũ mắt vuốt nhẹ vỏ điện thoại.
Lương Đống lúng ta lúng túng nói: "Anh An, có phải tớ đã làm sai chuyện gì không?"
Thẩm Nhi An không lên tiếng.
Lương Đống nóng mặt, cáu kỉnh. Lúc đó anh An ngã cầu thang, tay ôm chặt chiếc điện thoại bê bết máu, lướt danh sách cuộc gọi để tìm số, khi tìm được thì ấn mở ra nhưng không gọi đi.
Ghi chú của dãy số đó chỉ một chữ.
- Thẩm.
Lương Đống nhìn chữ "Thẩm" kia, người đầu tiên gã nghĩ tới là gia chủ nhà họ Thẩm.
Thân phận người cha tự mang vầng sáng mạnh mẽ. Cho dù là kẻ không tròn trách nhiệm thì cũng vẫn nắm vai trò đó.
Đứa con đau, tìm cha.
Đó là cảm xúc bản năng. Lương Đống hiểu như vậy.
Thế là Lương Đống đã bị máu nóng xối đầy đầu, gã gọi giúp anh An.
Hiện tại Lương Đống cảm giác mình không đoán ra tâm tư của anh An. Anh An bị thương, theo bản năng muốn gọi cho cha mình, do dự không bấm xuống có lẽ là bởi nguyên nhân khác.
Nhắc mới nhớ, cha anh An nghĩ gì thế, đêm hôm khuya khoắt bảo y tới, cũng không nói là có chuyện gì, càng không hỏi thăm vết thương của y. Quả đúng là hào môn không có cha hiền.
May mắn nhà gã chỉ là nhà giàu, không phải danh gia vọng tộc lớn, cũng không có nhiều gia sản hấp dẫn khiến con người ta điên cuồng lục thân không nhận, chém giết lẫn nhau.
Lương Đống định thần lại thì người bên cạnh đã không còn nữa, gã bò dậy đuổi theo: "Ôi, anh An, đầu cậu còn đang chảy máu kìa ——"
Thẩm Nhi An bước rất nhanh.
Lương Đống thở hổn hển nói: "Tớ với cậu cùng tới Thượng Danh Uyển đi."
Thẩm Nhi An lắc đầu.
Lương Đống thầm biết anh An đã quyết định xong, sẽ không thay đổi ý định. Gã nghiến răng nghiến lợi, đau đớn tấm lòng người cha già: "Vậy cậu xử lý vết thương trên đầu đi đã."
"Không cần, tớ đang vội." Thẩm Nhi An bật ra từng chữ, bước chân càng lớn hơn, sau đó y chạy.
Thiếu niên với vóc dáng cứng cỏi đang chạy dưới trăng sao, ngược gió, lướt qua bóng cây, mặt đầy máu và vẻ lạnh lùng, tâm tư không biết đã sớm bay đi đâu cả rồi.
Lương Đống lau mặt, trước kia anh An không tự học buổi tối, ở ngoại trú, gần đây đột nhiên bắt đầu tự học tối, đi đầy đủ như các học sinh trọ trong trường, còn là người cuối cùng rời khỏi phòng học.
Với thành tích và bộ não của anh An, đâu cần thiết liều mạng thế nhỉ, dáng dấp y như thể không muốn để bản thân rảnh rỗi.
Lương Đống bị cha mình mài lỗ tai, ngày ngày truyền vào thế cục nhà họ Thẩm, thế cục Nam Thành, giao tình hai nhà Nam Thẩm Tây Thích tốt ra sao. Hơn nữa chị cả lại chạy đi gây phiền phức cho Thẩm phu nhân Tề Sương, gã có cả suy nghĩ muốn xuất gia, không quá chú ý tâm sự với anh An.
Nào biết tối nay anh An vô cùng mất tập trung, lúc xuống cầu thang đạp hụt ngã xuống.
Rách cả đầu bầm cả mặt.
Đây là lần thứ hai anh An bị thương trong nửa cuối năm nay, vận thế xui xẻo.
Có phải là số mệnh anh An sắp nghênh đón một lần trở mình không?
Lương Đống lắc lư từ đèn đường này sang đèn đường khác, nghĩ thầm, anh An nên mua bảo hiểm cho khuôn mặt của mình.
"Mịa..."
"Mịa mịa mịa!"
Chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thầy chủ nhiệm lớp nói nhóc thịt xào Giao Bạch xin nghỉ bệnh, không rõ ngày về trường, cái khác hoàn toàn không biết. Anh An thì các mặt không đúng, triệu chứng cực kỳ phức tạp.
Người trước người sau không ai bớt lo.
Cuối năm, luôn có cảm giác nóng nực ngột ngạt trước bão tố.
Lương Đống lấy điện thoại ra gọi cho nhóc thịt xào, thông báo đã tắt máy, bất luận lúc nào gã gọi cũng toàn là mấy chữ này.
Xin nghỉ ốm cũng không chơi điện thoại à, thật quỷ quái.
Chưa biết chừng ngày mai tới trường, tên thịt xào kia đang ngồi tại chỗ đấy. Lương Đống nhận ra suy nghĩ của mình, gã đầy vẻ ăn chiếc bánh bao nhân thịt phát hiện nửa con ruồi, ông đây thực sự là rảnh rỗi nhức cả trứng.
Hừ, tên kia bẩn lắm, ai biết đã sinh bệnh gì chứ.
.
Thẩm Nhi An bắt xe đi Thượng Danh Uyển, người mở cửa cho y chính là bạn cùng nhà mà y lo lắng.
"Cậu..."
"Cậu sao thế này?"
Thanh âm Thẩm Nhi An bị chặn lại, thứ lao tới mặt y chính là hạt anh đào trong miệng Giao Bạch.
Giao Bạch giật mình phun hạt ra ngoài.
Thẩm Nhi An cúi người, nhặt hạt anh đào nhỏ chưa ăn sạch còn dính một chút nước quả màu đỏ tím lên, nắm trong tay. Xúc cảm vừa cứng vừa mềm chạm giữa ngón tay y.
Thẩm Nhi An trước mắt Giao Bạch có nửa khuôn mặt trầy xước, dính bụi đất, sưng thành bánh màn thầu, trên tóc còn có máu. Thảm trạng này khiến cậu choáng váng: "Lại có người tìm cậu gây chuyện à?"
Thẩm Nhi An khẽ lắc đầu: "Không."
"Bị ngã." Y đáp.
Giao Bạch ngẩn ra: "Sao lại bất cẩn thế?" Nhan sắc cấp thần đang yên đang lành, đúng thật là...
Thẩm Nhi An đối mặt với Giao Bạch, cúi đầu có thể nhìn thấy mái tóc đen, đôi mắt rũ xuống vô hại và đôi môi không chút máu của cậu.
Có tiếng bước chân từ trong nhà đi ra, bóng dáng cao lớn của Thẩm Ký xuất hiện trên hành lang. Y lạnh lùng nói: "Không tiến vào đi, đứng ở cửa trò chuyện cái gì?"
Giao Bạch không biết lão già giở trò xiếc gì. Cậu dùng khẩu hình nói với Thẩm Nhi An: "Sau đó cậu nhìn sắc mặt của tôi để làm việc."
Trong hơi thở của Thẩm Nhi An tràn ngập mùi thuốc trên người cậu.
Cậu gầy hốc hác đi. Thẩm Nhi An nghĩ.
"Nghe chưa?" Giao Bạch thì thầm.
Thẩm Nhi An nhìn đôi mắt đen láy nghiêm túc của cậu, ngây ngẩn gật đầu.
.
Phòng khách bừa bộn không được dọn dẹp, những thứ như đèn, sofa, tủ sách, danh họa cứ thế nằm rải rác trên mặt đất. Ánh đèn nơi này đã chứng kiến chúng nó từng chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn thế nào, cái thì chết, cái thì tàn.
Thủ phạm đang ngồi trên ghế nằm ở ban công, ánh mắt rét lạnh xuyên thấu sương mù rồi rơi xuống hai đứa trẻ đứng sóng vai nhau.
Một đứa mười chín, một đứa mười bảy, cách nhau hai tuổi, đều đang ở độ tuổi thanh xuân, còn chưa đặt chân lên ngã ba đường đầu tiên trong đời, quá non nớt.
Ban đầu y là điểm kết nối của họ.
Sau đó y bị loại ra ngoài.
Bọn họ đã bỏ qua chỗ trống mà y để lại và trở thành bạn học cùng lớp, bàn trước bàn sau, bạn cùng nhà, còn cùng chung hoạn nạn.
Cảm động lòng người vô cùng.
Thẩm Ký nhận thấy con trai mình đang nhìn chó con của mình. Y lắc điếu thuốc giữa hai ngón tay và hút một hơi, trên gương mặt anh tuấn như thể tụ tập gió bão, cũng giống không sóng không gió.
Sau đó, y chậm rãi phun khói ra khỏi đôi môi mỏng lạnh của mình, tầm mắt cũng chuyển sang chó con của y.
Lão Thẩm Tiểu Thẩm không nói lời nào, hai người bốn mắt đều tập trung ở trên người Giao Bạch.
Giao Bạch thình lình ngửi thấy một thứ gọi là lúng túng.
Quá lúng túng.
Giây sau lúng túng hơn giây trước, càng lúc càng lúng túng, hơn nữa dạng lúng túng này chỉ có khi cậu đọc truyện tranh máu chó....
Giao Bạch che mặt trợn trắng mắt, móa bầu không khí sắp trình diễn văn học mẹ nhỏ(1) là chuyện gì đây?
(1) Văn học mẹ nhỏ: slang trên mạng, là một loại tiểu thuyết (thường là đam mỹ), cha nam chính cưới mẹ nhỏ (mẹ kế) trẻ đẹp, sau này nam chính lại nảy sinh tình cảm với mẹ nhỏ.
Bị điên hết cả rồi!
"Các người cứ trò chuyện việc của các người đi." Giao Bạch vốn muốn hỏi han Thẩm Nhi An, bây giờ với bầu không khí này thì còn hỏi cái con khỉ!
Chuồn thôi chuồn thôi.
Nhưng Giao Bạch mới đi một bước thì một cơn gió lạnh từ phía sau thổi qua.
"Đứng lại." Thẩm Ký ra lệnh.
Giao Bạch muốn nổi giận tại chỗ, song nghĩ đến Thẩm Nhi An ở đây, không thể dọa đứa bé này được. Cậu nghẹn lại, ha ha nói: "Tôi vội đi tiểu."
Thẩm Ký chỉ chỉ khoảnh đất trống trước mặt: "Tới đây, tiểu ở đây."
Giao Bạch: "..."
Anh lợi hại đấy.
Giao Bạch thấy khiếp sợ trước trình độ vô liêm sỉ của lão già nên không bắt được chuyển biến cảm xúc của Thẩm Nhi An bên cạnh.
Thẩm Nhi An đứng rũ mắt, không ai nhìn thấy sự kinh ngạc hoảng hốt nơi đáy mắt y.
Cách Giao Bạch ở cạnh người kia...
Thẩm Nhi An khẽ cau mày, trong mắt toát lên nỗi lo âu.
.
Sự tĩnh lặng trong phòng khách bị phá vỡ bởi tiếng ồn ào từ Giao Bạch. Cậu đứng không yên, muốn tìm một chỗ để ngồi, dép cậu giẫm trúng tấm bưu thiếp trên mặt đất.
Không biết tấm bưu thiếp là do tình nhân thời nào của Thẩm Ký để lại, mặt trước là cổng trường học mà Giao Bạch muốn đăng ký. Có lẽ đây cũng đại học lý tưởng của chủ sở hữu bưu thiếp.
Giao Bạch muốn xem tấm bưu thiếp, nhưng cậu không cúi người được, sợ đau.
Một bàn tay đưa qua, nhặt tấm bưu thiếp lên thay cậu.
Thẩm Nhi An phủi nhẹ vụn hoa khô rơi trên bưu thiếp rồi đưa nó cho Giao Bạch.
Thẩm Ký chứng kiến hết tương tác giữa hai người. Y khoanh chân, dựa tấm lưng rộng vững chãi lên ghế: "Thẩm Nhi An."
Người cha gọi tên đầy đủ của con trai mình với một giọng điệu hờ hững.
Người con chẳng hề cô đơn buồn bã, hiển nhiên đã quá quen với thái độ này, bao gồm việc vết thương trên đầu và mặt đều bị ngó lơ.
"Không phải anh muốn biết bạn học của anh ra sao à." Thẩm Ký như đang đối xử với một cấp dưới bất tài, "Hiện tại người ở ngay trước mặt anh rồi đấy, hỏi đi."
Thẩm Nhi An yên tĩnh như một tranh hoạt hình.
"Làm sao, biết gọi điện thoại nhưng không biết nói?" Thẩm Ký lạnh lùng trách mắng.
Thẩm Nhi