Trong phòng VIP 2 của quán bar Tân Linh.
Khương Tịnh Vân ngồi ở góc tường lôi 18 đời tổ tông nhà nam chính ra mà hỏi thăm, đầu của hắn u một cục rõ rệt, chỉ cần nhìn là thấy.
Đau chết mẹ.
Nam chính đợi đó, mạt thế tới ông sẽ cho cậu một trận cho nhớ đời!!!
A ui, đau...
"Khương thiếu, đây là hợp đồng, ngài xem." Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tuấn tú, mày luôn chau lại, trên người ông ta luôn mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ nghiêm khắc.
Khương Chính Thiên cầm lấy bản hợp đồng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, sau đó lấy bút ký vào một cách dứt khoát.
"Cậu không sợ bên chúng tôi không giữ chữ tín sao?" Người đàn ông có chút kinh ngạc hỏi, ánh mắt không ngừng mà thăm dò nhìn Khương Chính Thiên.
Cậu trai trẻ này lớn lên dáng dấp khá đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú tựa như là tác phẩm điêu khắc, chỉ tiếc mặt quá lạnh, không chút cảm xúc nào, cả người cứ tỏa ra khí chất người sống chớ lại gần, đôi mắt sắc bén đó không thua gì ông, thậm chí còn hơn cả ông. Ài... thời đại này đúng là nhân tài tầng tầng lớp lớp a, một người so với một người càng lợi hại.
"Tôi tin tưởng ánh mắt của tôi." Khương Chính Thiên không cảm xúc nói, nhưng mà quanh thân anh ta cứ tản mát ra một thứ gọi là tự tin.
Khương Tịnh Vân âm thầm trợn mắt, ai cho anh cái tự tin đó hả!
Được rồi, là hắn cho! Hắn cho đấy!!! Tạo nghiệt! Ai cho mày buff nhân vật nam chính lợi hại đến như vậy chứ????
"Được rồi, hàng ngày mai sẽ đưa đến, một tay giao hàng, một tay đưa tiền." Người đàn ông đó gật gật đầu nói, sau đó cầm hợp đồng rời đi, trước khi rời đi, ánh mắt ông nhìn về phía Khương Tịnh Vân một lúc.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy trai đẹp lần nào sao?" Khương Tịnh Vân hất mặt nói.
"Xin lỗi tiểu thư, mạo phạm rồi." Người đàn ông lãnh đạm nói, sau đó rời khỏi phòng VIP.
"Cả nhà ngươi mới là con gái! Lão tử là nam nhân! Nam nhân!!!" Khương Tịnh Vân như mèo bị giẫm đuôi xù lông lên.
"Đi." Khương Chính Thiên đi đến kéo cổ áo của Khương Tịnh Vân kéo đi ra khỏi phòng VIP.
"Gào! Khương Chính Thiên, thả ta ra! Ta mà nghẹt thở chết sẽ hiện hồn về bóp cổ chết nhà ngươi!" Khương Tịnh Vân rít gào lên, nhưng mà vừa ra khỏi phòng VIP liền tĩnh lặng lại.
Hắn vẫn phải bảo tồn mặt mũi cho hắn!
Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn! Nam chính, đợi đó!!!
Ngẫm lại, chắc hẳn nam chính lúc nãy đang giao dịch thuốc súng với bên Hắc Võng, vậy có nghĩa rằng là, không gian của nam chính đã mở, cộng thêm bài đăng của nữ chính báo về mạt thế.
Nữ chính truyện này là trọng sinh nga ~ lợi hại không? Ngưu bức không? Mà nữ chính chính là Mạt Thanh, họ tên đầy đủ chính là Tô Mạt Thanh, cũng là kẻ gián tiếp giết hắn a.
Nữ chính này có độc! Hắn nhớ lúc hắn viết về nữ chính, hẳn là một cô gái công tư phân minh, chính trực lại mạnh mẽ.
Ài... không thể tin 100% vào cốt truyện được, phải tự mình phấn đấu sinh tồn thôi.
Nói mới nhớ, nếu hôm nay hắn trúng tang thi độc, vậy tầm khoảng 1 tháng nữa mạt thế sẽ đến, nếu hắn muốn tự lực cánh sinh thì phải bắt đầu tu luyện a, hắn a, là tác giả hắn tự nhiên biết cách tu luyện của tang thi a.
Ngọc thạch! Đúng là những thứ chứa đầy linh khí! Kiếp trước hắn cũng thử tu luyện với ngọc thạch, còn hiệu quả hơn cả tinh hạch trong đầu dị năng giả và đồng loại.
10 năm mạt thế kinh nghiệm cũng đâu phải để trưng? Thú nhận lúc đầu hắn rất gà yếu, luôn phải cậy nhờ nam chính.
"A ui!" Âm thanh trong trẻo của một cô gái khiến cho Khương Tịnh Vân từ trong suy nghĩ mê man tỉnh lại, cậu đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
A, thì ra nam chính đi đường không cẩn thận làm con gái người ta ngã, hơn thế còn không thèm đỡ người ta dậy, cứ như thế mắt lạnh mà nhìn, đúng là nam chính cấm dục có khác.
Chậc, chậc.
"Không đỡ người ta dậy sao?" Khương Tịnh Vân cười cười, đưa tay thọt vào hông của Khương Chính Thiên.
"Không tay." Khương Chính Thiên lạnh giọng đáp, ánh mắt lạnh băng nhìn cánh tay đang thọt vào hông của hắn.
"Thì ngươi buông ta ra." Khương Tịnh Vân tức giận nói.
Cứ một hai kéo cổ áo hắn làm gì! Làm như đang xách chó đi dạo vậy á!
Đáp lại Khương Tịnh Vân chính là ánh mắt lạnh băng của Khương Chính Thiên.
"Ai, xin lỗi, là tôi không chú ý đường." Cô gái lúc này liền phủi mông đứng dậy, nở một nụ cười ngại ngùng, ánh đèn của quán bar mờ
Người xung quanh nhìn thấy dung nhan của cô gái liền nhịn không được mà hít một hơi, ánh mắt sáng như sao nhìn về cô gái.
Khương Tịnh vân lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của cô gái là ai thì thái độ thay đổi 360 độ.
Cô gái này không phải là ai xa lạ gì, nữ chính Tô Mạt Thanh, đại tiểu thư Tô gia, có hôn ước... với Khương Tịnh Vân.
Lúc đó Khương Tịnh Vân chưa phải là người Khương gia, hắn sống tại một cái thôn quê, hôn ước là do ông ngoại của hắn đặt ra với ông nội của Tô gia.
Nói thẳng ra, Khương Tịnh Vân là con ngoài dã thú của Khương gia, mẹ của Khương Tịnh Vân là một cô gái thôn quê, một lần vô tình đi lên thành phố gặp phải Khương Vũ cũng là ba của Khương Tịnh Vân, thế là cả hai không hiểu sao lý luận thành chương sống với nhau khoảng 3 tháng, sau đó Khương Vũ bị Khương gia bắt về lấy Phong Thương Ly mẹ của Khương Chính Thiên, mẹ của Khương Tịnh Vân buồn tủi về nhà sống với ông ngoại.
Lúc Khương Tịnh Vân 16 tuổi ông ngoại qua đời, 17 tuổi mẹ bị tai nạn chết, sau đó được Khương gia đón về.
"Manh Manh! Tiêu Manh Manh!" Tô Mạt Thanh cũng nhận ra Khương Tịnh Vân kinh ngạc hô lên.
Vậy mà không ngờ rằng lại gặp được Tiêu Manh Manh ở đây.
"Mạt Thanh." Khương Tịnh Vân cười đúng chuẩn quý ông.
Tiêu Manh Manh là tên trước đây của Khương Tịnh Vân khi đang ở thôn quê, đây là tên do ông ngoại hắn đặt vì hồi nhỏ tưởng Khương Tịnh Vân là nữ.
Ánh mắt của Tô Mạt Thanh chỉ dừng trên người Khương Tịnh Vân một lát, sau đó điều tập trung lên người Khương Chính Thiên.
Ánh mắt lập lòe ánh sáng, tựa như kinh ngạc lại có chút sợ hãi.
Người này cô biết! Kiếp trước cô đã gặp hắn một lần!
Khương Chính Thiên! Là người mạnh nhất thời mạt thế lúc ấy! Mang theo dị năng lôi hệ biến dị, hô mưa gọi gió tại căn cứ Nam Thiên, cũng là người đứng đầu căn cứ Nam Thiên, căn cứ mạnh nhất, kiên cường nhất tại thời mạt thế!
"Manh Manh, đây là...?" Tô Mạt Thanh khó khăn chuyển dời ánh mắt từ người Khương Chính Thiên trở lại bên người Khương Tịnh Vân, cất giọng hỏi.
"Hắn là bạn trai ta!" Khương Tịnh Vân không thèm nghĩ ngợi gì, ôm lấy Khương Chính Thiên lớn giọng tuyên cáo.