"Hả?" Tô Mạt Thanh kinh ngạc thốt lên, đôi mắt trợn to dường như không thể tin nổi, cả người đơ ra, miệng kinh ngạc há to không khép lại được.
"Bạn trai lão tử." Khương Tịnh Vân hừ lạnh nói, sau đó hất mặt với Tô Mạt Thanh một cái, đẩy cô ta qua một bên, rồi kéo Khương Chính Thiên mặt đen thui bên cạnh đi ra khỏi quán bar dưới những ánh mắt khác thường của những người có mặt tại đây.
"Buông." Khương Chính Thiên cất giọng lạnh băng, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Khương Tịnh Vân.
"Đó." Khương Tịnh Vân không hiểu sao có chút tức giận, ném tay của Khương Chính Thiên ra, bước nhanh về phía xe, một mạch leo lên xe, sau đó đá tên bảo tiêu xuống xe.
"Khương Chính Thiên! Có giỏi thì tới đây bắt ông về!" Khương Tịnh Vân giơ ngón tay giữa lên với Khương Chính Thiên, sau đó cho xe chạy cái vèo, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Chạy được một đoạn xa, hắn cũng không biết nơi này là nơi nào, có vẻ rất hoang vắng, à đúng rồi, là đường lên núi Ngũ Tùng.
Khương Tịnh Vân xuống xe, đi đến bên vìa đường ngồi xổm xuống lấy một điếu thuốc ra châm lửa lên hút một hơi, ở đây không có đèn, nên chỉ có ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng tỏa xuống, hai bên là hai hàng cây, hắn nghĩ, đây là đường lên núi mà núi nào thì hắn không biết.
"Khương Chính Thiên, tên đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét..."
Được rồi, hắn tuy là chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng mà vẫn không thể tha thứ nổi cho nam chính được, hắn trung tâm tận tụy như vậy, đổi lại vẫn là cái chết, tức hay không tức? Nam chính không tin tưởng hắn... bên cạnh nhau 10 năm, đến nuôi con chó cũng có tình cảm chứ đừng nói là con người.
Hắn rất tức giận, muốn làm gì đó xả giận, cho nên hắn quyết định, sau này nhất định cho hắn ta nát mặt! Không phải rất coi trọng mặt mũi sao? Hừ!
Ngón tay hảo ngứa...
Chết mọe, tang thi hóa! Chạy nhanh đi tu luyện, hắn không muốn ăn thịt người gì gì đó đâu!!!
Ném điếu thuốc trên tay đi, Khương Tịnh Vân đứng dậy, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, hắn phải mạnh lên!!! Đến lúc tang thi cao cấp, hắn có thể tiếp tục ăn uống rồi!!!
Có lẽ hắn nên trở về thôn Vĩnh Phương, ở lại nhà ông ngoại của hắn.
Lý do vì sao hắn lại chọn ở đó á? Bởi vì bên cạnh thông Vĩnh Phương là phố cổ Ngọc Thạch, linh khí khá là dồi dào, lại thuận tiện cho hắn đi mua ngọc thạch về tu luyện.
Có mục đích là có lý tưởng, hắn leo lên xe bắt đầu đi về thôn Vĩnh Phương.
Đến thôn Vĩnh Phương là chuyện của một ngày sau.
Hắn gọi điện xin nhà trường nghỉ học một tháng, sau đó gọi cho ba của hắn Khương Vũ báo là bản thân muốn đi du lịch 1 tháng.
Xong xuôi việc, hắn thay mới điện thoại, tránh cho người tìm ra hắn.
Nhà ông ngoại của hắn không lớn nhưng khá là sạch sẽ, mát mẻ. Hắn nghĩ đến lúc bản thân bị thi hóa hoàn toàn, để tránh cho đi cắn bậy người khác, hắn định cho đào một cái tầng hầm dưới đất, lại không ngờ nhà ông ngoại hắn có sẵn tầng hầm rồi.
Hắn không ngờ nhà ngoại của Khương Tịnh Vân lại ẩn nấp sâu như vậy, hắn là tác giả đến hắn cũng không ngờ luôn đấy!!!
Được rồi, đây là một thế giới thật, chuyện gì mà chẳng có.
Lần đó đi mua ngọc thạch về, hắn vừa đặt ngọc thạch lên bàn, lúc đó tay hắn bị thương, máu chảy xuống mặt bàn, thế là không hiểu sao hắn bị ném xuống tầng hầm rồi.
Sau hắn mới biết, cái bàn đó là mấu chốt của trận pháp, cần máu và thứ tràn đầy linh khí làm vật dẫn.
Theo trên giấy viết, Tiêu gia là một cổ võ thế gia, hơn 30 năm trước bị diệt tộc, ông ngoại và mẹ một trong những người may mắn thoát được trong trận diệt tộc khốc liệt đó, chạy đến đây ẩn cư.
Ông nội muốn giữ bí mật này đến chết, nhưng trong lòng vẫn có tiếc nuối nên mới viết lại bức thư này để dưới tầng hầm, nếu một ngày nào đó hắn đọc được, có nghĩa là hắn có duyên với cổ võ.
Đọc đến đây là hắn đã hiểu, bàn tay vàng cho hắn đã xuất hiện.
Bên cạnh bức thư của ông ngoại là một quyển sách ố vàng cũ kỹ.
Chắc đây là bí tịch!
Khương Tịnh Vân kích động cầm lên mở ra xem, nhưng mà... làm hắn thất vọng, toàn là giấy trắng! Không có một cái hình hay chữ gì cả!
Cầm bức thư lên đọc tiếp.
Bí tịch này năm con 18 tuổi, dùng máu tươi để mở khóa.
"..." Lúc hắn 18 tuổi hắn đã biến thành tang thi, lấy đâu ra máu tươi!
Khương Tịnh Vân tức giận ném bay quyển sách, cầm bức thư lên, tiếp tục đọc tiếp.
'Nếu con chưa được 18 thì hãy cất đi, lúc 18 tuổi lấy ra dùng sau, con đi đến kệ sách gần đó, nơi đó là sách bí tịch võ học, con có thể từ từ mà học, phía sau tủ sách đựng mấy cái hòm, trong đó điều là ngọc thạch và ngọc tủy cùng mấy thứ linh tinh ta dùng tiền đổi ra, thích thì lấy mà bán, mua cơm mà ăn.'
"Cuối cùng cũng tìm được bàn tay vàng có ích!" Khương Tịnh Vân dù kích động, nhưng mà vẫn cố gắng kiềm chế vì có kinh nghiệm lần trước, mừng hụt.
Nhưng lần này hắn không mừng hụt, giá sách thật sự là có sách võ học, sau giá sách thật sự có mấy thùng ngọc thạch.
"Ông ơi, cháu yêu ông quá!!!"
Nửa tháng rất nhanh trôi qua, trong nửa tháng này, Khương Tịnh Vân rất chuyên chú vào tu luyện, nhờ có ngọc thạch và ngọc tủy chứa đầy tràn linh khí, đẩy mạnh tốc
Hiện tại hắn mặc dù không nói được nhưng việc đi lại hoàn toàn không làm khó hắn! Có kinh nghiệm trước khi trọng sinh, hắn thuần thục nắm đến dị năng hệ băng, bất ngờ hơn... hắn thế mà thức tỉnh dị năng thứ hai - dị năng hệ hắc ám, đây là dị năng của nguyên chủ Khương Tịnh Vân trong truyện đạt được khi lên làm tang thi vương.
Kiếp trước 10 năm không xuất hiện, kiếp này lại xuất hiện sớm như vậy? Ông trời hông có mắt mà! Nhưng mà như vậy cũng tốt! Song hệ dị năng a! Tính ra thì nếu có được hai hệ dị năng này, trừ nam chủ ra thì không có ai có thể thắng được hắn. Ngưu bức không nè?
Nói đến nam chính, Khương Chính Thiên chính là song hệ dị năng lôi hệ biến dị và hệ ánh sáng, còn có không gian gia truyền của Khương gia, theo hắn biết, tổ tiên Khương gia là người tu tiên, nhưng không qua được lôi kiếp thăng tiên, nên phải bỏ mình, để lại cho con cháu một cái không gian kế thừa, chỉ tiếc đến đời Khương Chính Thiên mới có thể mở ra được không gian.
Đúng là hào quang nhân vật chính! Thật là ghen tị a...
Nhìn đôi bàn tay trắng bệch đến dữ tợn của hắn, móng tay đen dài đáng sợ, hắn không dám nhìn thẳng. Hiện tại hắn không dám soi gương chính bản thân hắn, hắn sợ một khi soi gương hắn sẽ bị ám ảnh chứng sợ soi gương.
Hắn đẹp trai ngời ngời như vậy, bỗng dưng thành một con tang thi xấu xí ghê tởm, ai mà chịu nổi.
Thật đói bụng a... híc, khổ thân cho một kẻ thích ăn như hắn, quá trình đói mà không được ăn, cảm giác như bị tra tấn ở địa ngục ấy.
Mở lên điện thoại mà hắn đã cúp nguồn khoảng 1 tháng trước, đây là điện thoại lúc đầu của hắn.
Không mở thì thôi, một khi mở lên, thông báo dồn dập đánh tới khiến cho máy của hắn đơ một hồi, phải cho chạy lại máy.
Máy được mở lên, hắn xem thông báo, đa số là tin nhắn hỏi thăm của bạn học, có một vài tin nhắn của Khương ba, à... còn có 3 cuộc gọi nhỡ của Khương Chính Thiên.
Thật là quý hóa a...
Nam chính gọi cho hắn kìa!
Khương Tịnh Vân nhếch môi cười lạnh, gửi cho Khương Chính Thiên một tin nhắn.
[Ca ca ~ Người ta thật là nhớ ngươi a! Sao còn chưa tới tìm người ta, người ta hảo cô đơn a~ mỗi một ngày không gặp ngươi là ta không ngủ được, hức hức... bắt đền đó ~~~]
Cài đặt thành lời nhắn thoại, chỉnh sửa giọng cho ẻo lả một chút, ha ha...
Nam chính a nam chính, để xem, lão tử buồn nôn chết ngươi!
Khương Tịnh Vân YY suy nghĩ đến cảnh tượng, Khương Chính Thiên đứng trước nhiều người mở lời thoại lên nghe... ha ha ha, nghĩ thôi mà khiến hắn hưng phấn rồi!
Khương Tịnh Vân gửi xong tin nhắn tới Khương Chính Thiên, sau đó lướt xem có tin tức gì mới.
Nhưng mà không hiểu sao, hắn cứ có một cảm giác bất an.