Lúc Khương Chính Thiên định đạp cửa đi vào nhà ông ngoại Khương Tịnh Vân, thì cánh cửa tự mở ra.
Khương Chính Thiên nhướng mày, ánh mắt trở nên hứng thú, nhanh chân nước vào, không biết lần này em hắn sẽ cho hắn kinh ngạc gì đây, có chút mong đợi.
Trong nhà là một mảnh hắc ám, không thấy một cái gì cả, hơn nữa, từ khi bước vào căn nhà này hắn cảm thấy nhiệt độ ở trong này rất lạnh, có cảm giác âm vụ như đi vào nhà ma.
Hắn bình tĩnh quay đầu nhìn về cánh cửa, cánh cửa không biết từ khi nào đã đóng lại.
Định dọa ma hắn sao?
Đáng tiếc, hắn không có sợ ma.
Lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng động kỳ lạ phát ra ở phía trước.
Khương Chính Thiên nheo mắt lại muốn nhìn rõ cảnh vật trước mắt, vì hắn đã tu luyện khoảng gần 1 tháng, thị giác của hắn cũng không phải là dạng tầm thường gì, không những là thị giác mà những giác quan khác được nâng cao một tầng mới.
Hắn đi về phía phát ra âm thanh.
Càng lúc càng gần.
Gào!!!!
Bỗng nhiên phía sau hắn có một vật thể to lớn vồ đến mang lực lượng to lớn và tốc độ nhanh cực kỳ khiến cho Khương Chính Thiên trong phút chốc không phản ứng lại kịp, bị nó vồ ngã.
"Rống!!!"
Vật thể trước mắt hướng hắn nhe răng gào rống.
Khương Chính Thiên nheo mắt lại, đáy mắt xoẹt qua một tia ám trầm, trên tay hắn xuất hiện một khẩu súng đã lên nòng, đầu súng hướng về đầu não của vật thể kỳ lạ.
Vật thể kỳ lạ run lên một cái, sau đó buông hắn ra nhanh chóng đứng dậy.
Eo ơi, nam chính chẳng thú zị gì cả, chẳng biết hương nồng mật ý, chán.
Người ta gặp chuyện này phản ứng đầu tiên chính là kinh hồn tán đảm a! Có ai mà bình tĩnh cầm súng ra như nam chính hay không chứ?
Không vui.
Khương Chính Thiên bình tĩnh đứng lên, phủi đi bụi đất bám trên áo.
"Khương Tịnh Vân, cậu có vẻ rất chào đón tôi nhỉ?" Khương Chính Thiên lạnh giọng nói.
"..." Tất nhiên! Nam chính đến, không ra nhiệt tình chào đón thì quá không nể mặt rồi.
Khương Chính Thiên gặp Khương Tịnh Vân không trả lời hắn, đôi mày hơi nhíu lại, tìm công tắc bật đèn, đem đèn trong nhà bật lên.
Căn nhà trong phút chốc sáng lên, không khí âm vụ tiêu tán, căn nhà dần dần có sinh cơ.
Chỉ là...
"Khương Tịnh Vân, cậu muốn chơi cái trò gì?" Trang điểm cứ như ma ấy.
"..." Ông đây muốn chơi chết anh!
Khương Tịnh Vân ném cho Khương Chính Thiên một ánh mắt khinh bỉ, chỉ tiếc, hắn làm gì có tròng mắt, mắt hắn là một màu đỏ không có tròng mắt, cho nên cái ánh mắt khinh bỉ này có cũng như không, căn bản không có tác dụng.
Khương Chính Thiên đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ sạch sẽ nhất, đưa mắt đánh giá Khương Tịnh Vân, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Nếu là trước kia, Khương Tịnh Vân nhất định sẽ lên tiếng châm chọc trêu tức hắn, nhưng hiện tại, hắn quá mức yên tĩnh.
Hơn nữa, tình trạng của Khương Tịnh Vân có chút không đúng, làn da trắng lạ thường, hắn có thể nhìn rõ động mạch của Khương Tịnh Vân, móng tay thì vừa dài vừa đen xì, nhìn rất gai con mắt, đôi mắt không tròng chỉ mỗi một màu đỏ...
"Qua đây." Khương Chính Thiên lạnh giọng nói.
"..." Anh bảo tôi qua thì tôi sẽ qua chắc! Tang thi cũng có tang thi mặt mũi!
"Thế này là thế nào?" Khương Chính Thiên đứng dậy đi qua, bắt lấy tay của Khương Tịnh Vân, ánh mắt lạnh băng không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Khương Tịnh Vân giãy tay ra khỏi tay của Khương Chính Thiên, lấy máy điện thoại ra gõ.
[Như anh thấy, thế nào? Sợ hãi đi?]
Khương Chính Thiên ánh mắt trầm xuống, khẽ nắm chặt cánh tay vừa rồi nắm lấy tay của Khương Tịnh Vân.
Sức lực khá là mạnh! Hắn nhớ Khương Tịnh Vân chưa từng có huấn luyện, vậy sức mạnh này từ đâu mà có?
Nhìn vào văn tự mà Khương Tịnh Vân gõ, sự nghi ngờ trong lòng của hắn dần dần dấy lên.
Mạt thế đến, hơn một nữa người ngã xuống sau trận mưa sao băng, sau khi tỉnh lại một phần nhỏ sẽ thức tỉnh dị năng, gọi là dị năng giả, mang trong mình năng lực của ngũ hệ kim, mộc, thuỷ, hoả, một số người được ông trời ưu ái hơn, thức tỉnh dị năng biến dị như không gian hệ, tinh thần hệ, lôi hệ, khí hệ, và một số năng lực kỳ quái khác, nhưng một phần lớn hơn người tỉnh lại, sẽ biến thành những xác sống biết đi lại và tấn công con người, ăn thịt nhân loại gọi là tang thi, tang thi có màu da trắng xám, đôi mắt đỏ vô thần, móng tay dài đen nhọn sắc bén, cử động chậm chạp, cứng ngắc, nói không được, chỉ biết gào rống theo bản năng.
[Ca ca, anh đang thất cái gì thần? Không phải là sợ đến mức ngốc luôn chứ? Ha ha ha, tôi biết tôi xinh đẹp rồi, anh không cần ghen tị đâu.]
Trước mặt Khương Chính Thiên bỗng xuất hiện màn ảnh di động, trên đó gõ một hàng chữ.
Hồi hồn lại, ánh mắt Khương Chính Thiên nhìn về phía Khương Tịnh Vân có chút kỳ quái.
"Xấu muốn chết."
Khương Tịnh Vân nghe xong liền tức giận, hung hăng gõ chữ.
[Cả nhà anh mới xấu!!!]
"Cậu không phải là người nhà của tôi?"
[Câu trước không tính, chính anh mới xấu!!!]
"Cậu biến thành tang thi?" Khương Chính Thiên đột nhiên hỏi.
Khương Tịnh Vân lại cầm máy gõ gõ, nhưng vì gõ mạnh quá, móng tay liền đâm thủng điện thoại.
QAQ, điện thoại mới của lão tử!!!!
Khương Tịnh Vân ngơ ngác nhìn máy điện thoại bị thủng một lỗ to rồi nhìn tay của mình, rồi lại trừng mắt với nam chính.
Điều tại nam chính! Hỏi gì mà hỏi nhiều thế!!! Biết rồi mà còn hỏi!!!!
Giận, không muốn trả lời nữa.
Khương Chính Thiên không hiểu sao, nhìn biểu cảm này của Khương Tịnh Vân, khiến cho hắn tâm tình chập chùng nãy giờ liền bình tĩnh xuống dưới.
Vẫn ngốc như vậy.
Đưa máy điện thoại của bản thân cho Khương Tịnh Vân, Khương Chính Thiên hỏi tiếp.
"Khi nào?"
Khương Tịnh Vân cầm điện thoại cất vào túi áo, trừng mắt với nam chính một cái, sau đó quay đầu đi không thèm trả lời.
"Cậu có muốn ba biết chuyện này hay không?" Khương Chính Thiên hỏi.
Khương Tịnh Vân có chút suy nghĩ sau đó chần chừ một lúc mới lấy máy ra gõ chữ trả lời.
[Sớm muộn rồi cũng biết.]
"Đừng nói ra."
[???]
Khương Tịnh Vân kinh ngạc, nam chính tự dưng nổi lòng tốt?
Có chút không quen, nam chính sẽ không phải bị tráo đổi chứ???
"Tôi sợ nếu nói ra thì ba sẽ tức chết, cậu yếu ớt quá nên mới có thể
[... ]
Nam chính vẫn là nam chính, không tin tưởng được.
Mà khoan... sao nam chính có thể bình tĩnh đến như vậy được chứ???
Đáng lẽ nên cho hắn một viên đạn chứ nhỉ? Sao lại có thể cùng hắn an an tĩnh tĩnh trò truyện được chớ?
Hắn có đi nhầm kịch bản hay không?
[Anh không sợ?]
"Ăn thịt người chưa?" Khương Chính Thiên đưa tay xoa xoa mi tâm.
Anh cũng cảm thấy mình tâm quá lớn, vậy mà vẫn có thể như vậy nói chuyện với một tang thi, nếu theo lẽ thường hắn nên giết cái con tang thi nhây nhây trước mắt mới đúng, nhưng mà hắn ra tay không được.
Khương Tịnh Vân nhìn nhìn Khương Chính Thiên một cái, thấy mặt hắn đen như đít nồi thì vẫn là ngoan ngoãn trả lời.
[Anh là người đầu tiên.]
"..." Vẫn là nên giết.
Bỗng nhiên một cơn đau đầu ập đến, Khương Chính Thiên không hiểu sao liền ngất đi, trước khi ngất hắn nghĩ.
Con hàng này sẽ không phải thật sự ăn hắn chứ ?
Ồ??? Nam chính sợ quá ngất luôn rồi???
Hắn lợi hại đến vậy luôn? Ha ha, lão tử lợi hại quá mà!!! Có nên thừa cơ kết liễu nam chính không ta? Phải biết sau khi trận sao băng đi qua, mạt thế đến nam chính bởi vì có tu luyện từ trước với buff hào quang nhân vật chính do hắn ban tặng, nam chính một cái vèo thành song hệ dị năng giả cấp 4.
Ha ha, ý kiến hay đó.
"Oa! Sao băng kìa!!!" Âm thanh kích động từ nhà hàng xóm vang lên.
Ồ? Sao băng? Chẳng lẽ????
Trước mắt một mảnh mơ màng, Khương Tịnh Vân ngã lên cái đệm nam chính mà ngủ.
Mạt thế đến sớm... trước 3 ngày?
Hiệu ứng bươm bướm ? Hay là có chuyện gì xảy ra?
—-***—-
Vùng núi hoang dã nào đó.
Nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ, quyến rũ, yêu nghiệt, nhân thần cộng phẫn, cô nhìn trận mưa sao băng trên trời, khẽ cười một cái. Trên tay cầm một khối đá ngũ sắc sặc sỡ, nó tỏa ra ánh sáng thuần khiết đến chói mắt. (Nhớ kỹ viên đá này.)
"Mạt thế... đến."
Mạt thế hoa lệ, máu chảy thành sông, yêu, hận, lợi ích, ai oán, lợi dụng, tâm tư bất chính, người ăn người, sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng, một khung cảnh thật đẹp, màu sắc thật rực rỡ.
Tang thi vương đời thứ 2 - Như Lệnh.