Bạch Tố Sắc quán là tiệm quán ăn trung cổ, có tiền mới được vào, không có tiền miễn bàn. Nơi này được xây dựng nên nhằm vào việc phục vụ cho con em cháu cha dư giả tiền không chỗ nào xài.
Tại phòng VIP của Bạch Tố Sắc, một nhóm người khoảng 10 người tụ tập lại ăn uống chơi đùa vui vẻ.
Duy chỉ có một người mặt lạnh không đổi sắc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sopha uống rượu.
Khương Chính Thiên từ sau khi bị Khương Tịnh Vân ném lại quán bar Tân Linh, tâm tình vẫn luôn không tốt, vẫn luôn phân vân có nên gọi cho tên nhóc Khương Tịnh Vân đó không.
Nhưng mà gọi rồi hắn cũng không biết nên nói gì, thật là đau đầu.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định gọi cho tên nhóc đó, nhưng mà gọi liên tiếp 3 cuộc vẫn không được.
Tức giận.
Không thèm quan tâm.
Nửa tháng rồi không thấy thằng nhóc đâu.
Có chút nhớ.
Trong mắt hắn, Khương Tịnh Vân chính là một kẻ thích làm trò hề trước mặt hắn.
Đa mưu quỷ kế của Khương Tịnh Vân chính là trò trẻ con trong mắt hắn, hắn lấy ra làm tiêu khiển.
Có chút nhàm chán nếu không có Khương Tịnh Vân.
"Khương ca! Anh lại thất thần rồi."
"Ừ?" Khương Chính Thiên hồi hồn lại nhìn đám bằng hữu trước mặt.
"Khương ca, chẳng lẽ anh đang tư xuân? Anh nhớ thương cô nào rồi sao?" Mộc Lộ cười có chút điểu nói.
Lập tức một bàn tay xuất hiện, đập xuống cái ót của Mộc Lộ, âm thanh có chút ghét bỏ: "Mộc Lộ, thu hồi cái nụ cười ghê tởm của ông đi, tôi nhìn mà muốn nổi da gà."
"Đại gia ngươi, Tử Tuyết, lão tử có làm gì ngươi đâu." Mộc Lộ nhe răng trợn mắt với Tử Tuyết.
"Thôi, thôi, hai ông có thể để cho người ta yên tĩnh được hay không? Cứ như chó với mèo vậy." Vũ Tư đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt tà mị như hồ ly xuất hiện vẻ mỉa mai.
"Vũ Tư ca! Gào! Hảo đẹp trai, đừng như thế mê hoặc người ta chứ."
"Hàn Tích, thu hồi cái vẻ mặt của cậu lại, tôi là trai thẳng." Vũ Tư ghét bỏ nói.
Hàn Tích vẻ mặt ủy khuất nhìn Vũ Tư, nhìn như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
"Tinh!"
Tiếng tin nhắn được gửi đến, tất cả mọi người đều chú ý đến điện thoại trong tay Khương Chính Thiên vì âm thanh tin nhắn từ đó phát ra.
Khương Chính Thiên nhìn thấy ai gửi đến liền có chút nhướn mày.
Đệ đệ tiện nghi.
"Khương ca, là chị dâu nhắn tin sao?" Hàn Tích cười hì hì hỏi, đây là thay mặt tất cả mọi người nói ra tiếng lòng.
"Là tổng đài." Khương Chính Thiên mặt không đổi sắc nói, âm thanh vẫn lạnh lùng như xưa nhưng mà nếu nghe rõ thì có thể nghe ra một chút vui vẻ.
"Ồ."
Mọi người đồng loạt quay đầu đi, tiếp tục vui vẻ trò chuyện với nhau.
"Ca ca ~ Người ta thật là nhớ ngươi a! Sao còn chưa tới tìm người ta, người ta hảo cô đơn a~ mỗi một ngày không gặp ngươi là ta không ngủ được, hức hức... bắt đền đó ~~~" Âm thanh ngọt ngào vũ mị của nam nhân đột ngột vang lên, nghe thôi cũng cảm thấy cả người nổi da gà rồi, mà âm thanh này phát ra từ máy điện thoại của cái người mặt lạnh nào đó.
Im lặng không một tiếng động.
Hình như bọn hắn nghe thấy cái gì không nên nghe rồi thì phải.
Trời má! Khương ca, Khương ca như thế nào lại là... lại là... chắc chắn là hiểu lầm! Hiểu lầm!!!
Âm thanh này nghe có chút quen tai, hình như nghe qua ở đâu nhưng không nhớ.
WTF? Cái gì vừa xảy ra? Ta là ai? Ta đang làm gì? Ta đang ở đâu? Trả đĩa bay cho ta trở về!
....
Hàng trăm loại thổ tào chạy qua trong lòng những người ở đây.
"Khục... Khương ca, anh ...." Vũ Tư cố gắng nín cười hỏi, ánh mắt không ngừng loé lên, đây là chuyện có thể buôn dưa đến năm sau cũng chưa hết!
C rắc...
Màn hình điện thoại xuất hiện vết rạn nức.
Ai đó mặt đen như đít nồi, không khí trong phòng giản xuống kịch liệt.
Thật lạnh!
Đám Vũ Tư hít hà một hơi.
"Được lắm." Âm thanh từ địa ngục vang lên.
Mới nửa tháng không gặp, lá gan của đệ đệ tiện nghi đã lớn hơn rất nhiều, không dùng mấy chiêu cũ chọc giận hắn nữa, chỉ là chiêu mới này... hắn có chút đỡ không được.
"Mấy người cậu trong thời gian này xin nghỉ việc đang làm đi, dọn về nhà ở, tích lũy một chút vật tư, nếu có người thân thì cũng hãy bảo họ về nhà ở đi." Khương Chính Thiên lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén lướt qua những người ở đây.
Những người ở đây chính là những người bằng hữu mà hắn ghi nhận, từng trải qua sinh tử cùng với hắn, tình cảm anh em chẳng thua gì tình cảm gia đình.
Việc mạt thế sẽ đến, hắn nên báo trước cho bọn họ một chút.
"Khương ca, có chuyện gì sao?" Mộc Lộ nhíu mày, mặt nghiêm túc hỏi.
"Tin tưởng tôi." Khương Chính Thiên cũng không giải thích gì nhiều, vì có giải thích chưa chắc bọn họ sẽ tin.
"Tinh Tinh." Hai tin nhắn đồng thời được gửi đến.
Đám người Vũ Tư lại một lần nữa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về chiếc máy điện thoại trên tay Khương Chính Thiên.
Khương Chính Thiên nhìn người gửi tin nhắn, mặt lạnh băng không cảm xúc mở ra xem.
[Khương đại thiếu, đã tra được nơi ở của nhị thiếu gia.]
Sau đó là một địa chỉ.
[Khương đại thiếu, lương thực đã được chuyển về kho.]
"Được rồi, tôi có việc đi trước, mọi người cứ theo ý tôi làm là được, tôi sẽ giải thích sau." Khương Chính Thiên lấy áo khoát mang vào, nhìn đám bạn thân, mặt không đổi sắc nói, sau đó rời đi.
Khương Chính Thiên rời đi sau, đám Vũ Tư mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng xuất phát từ tín nhiệm, bọn hắn vẫn phải theo lời của Khương Chính Thiên, xin nghỉ việc và gọi cho người nhà.
"Các ngươi nói xem, là ai gửi tin nhắn lời thoại đó cho Khương ca?" Hàn Tích bắt đầu buôn dưa lê.
——***——
Khương Chính Thiên sau khi rời đi liền đi đến kho lương thực.
Chuyện đi bắt Khương Tịnh Vân đã là 1 tuần sau.
Chiếc xe xịn maybach đen tuyền như mực lại quá mức chói mắt bởi vì nó được thiết kế hiện đại và tối tân, kiểu cách sang trọng và tinh xảo, khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt được đang đứng trước một căn nhà khá lâu đời của thôn Vĩnh Phương.
Mà nói đúng hơn, là đang đậu trước nhà của ông ngoại Khương Tịnh Vân, và cũng là nơi ở tạm thời của Khương Tịnh Vân.
—-**—-
Khương Tịnh Vân đang tu luyện dưới
Sao lạ vậy ta? Hắn đã là tang thi rồi, sao mà vẫn cảm giác được lạnh là sao? Hơn nữa hiện tại vẫn là nắng chói chang tháng 6 đâu.
Mà thôi, nếu đã tỉnh lại thì tạm nghỉ ngơi một chút lấy máy ra xem tin tức hiện tại ở bên ngoài, mấy ngày nay cứ có cảm giác bất an, không yên, cứ lạ lạ sao á.
"Thương thì thương thế thôi ~~~ biết." Âm thanh gọi điện thoại vang lên.
Khương Tịnh Vân khi nhìn thấy ai gọi đến thì tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy một chút.
Định cúp đi nhưng lại trược tay nhấn vào nút nghe.
Ô Nô!!! Tay ơi, chúng ta sao phải làm khó nhau chứ!!!
Nếu đã bắt rồi, cũng không tiện tắc cho lắm, nhưng mà hiện tại hắn nói không được a!!! Muốn trêu chọc nam chính tức điên cũng không được chẳng khác gì nhìn mà không thể ăn!
"Uy, Khương Tịnh Vân." Âm thanh lạnh băng quen thuộc vang lên, từ trong máy truyền đến.
"..." Nam chính, ta không nói được.
Bên kia Khương Chính Thiên mãi vẫn không nghe thấy đối phương trả lời, cả người điều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
"Ở đâu." Khương Chính Thiên lại hỏi.
"..." Ở trong nhà chưa ở đâu, hỏi ngu thế.
"Ở yên đó, tôi đến tìm."
Rầm!!!
Tiếng động mạnh từ đầu bên kia truyền đến khiến cho Khương Chính Thiên khẽ nheo mày lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về căn nhà trước mặt, bên đó cũng truyền đến âm thanh tương tự, nhưng khá nhỏ, nếu hắn chưa tu luyện công pháp trong không gian chắc hắn cũng sẽ không nghe ra.
Hắn bây giờ đã xác định được, người có ở trong đó.
Bên kia Khương Tịnh Vân sau khi nghe đến Khương Chính Thiên sẽ đến tìm mình, cả người hoảng loạn cả lên, dị năng hắc ám có chút không khống chế được tỏa lan ra làm sập tầng hầm.
"..." Hệ hắc ám chắc chắn có thù gì đó với hắn, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có thể hoàn toàn điều khiển và sử dụng được nó, có cũng như không.
Mà điều quan trọng nhất, aaaaa... nam chính muốn đến tìm lão tử!
Hắn ta sẽ không phải muốn kết liễu hắn trong vòng 1 giây chứ???
Aaaa... phải làm sao đây????
Trước trèo ra cái tầng hầm này trước đã rồi tính, may mà cái tầng hầm này thiết kế khá độc đáo, dù phía dưới có sập thì bên trên vẫn không hề hấn gì, chỉ tiếc còn 1 hòm ngọc thạch hắn vẫn chưa dùng.
Đau lòng.