Lục Tước không ngờ Đường Ẩn sẽ cười ngã vào trên người hắn, hắn cảm nhận được đầu vai mình hơi run lên, trên tay hắn vẫn đang nắm lấy góc áo vừa bị xé ra.
Tất cả huyết thực đều ngơ ngác nhìn Đường Ẩn và Lục Tước, vẻ mặt của người thiếu niên dạy kỹ năng nói chuyện cho Lục Tước càng thêm kinh ngạc nhưng cậu ấy yên lặng nhìn dáng vẻ ngài thân vương cười lên.
Cậu ấy đã từng được công tước Hestia sủng ái một thời gian, đã đến phòng ngủ của ngài công tước, có một bức chân dung trong phòng, người thanh niên trong bức chân dung đang ngồi trên ngai vàng và cầm một quyền trượng, dường như có máu lan khắp nơi, tấm thảm đỏ rực kéo dài từ dưới chân đến khung hình, thanh niên giống như một viên ngọc cô đọng từ tất cả các màu đỏ trong bức tranh này, mỗi bề mặt cắt đều lạnh và thẳng, các đường cong cứng rắn hội tụ ánh sáng chói mắt.
Do ngài ấy không thường xuyên cười nên công tước không cho phép huyết thực hắn ta nôi dưỡng cười khi hầu hạ.
Thì ra ngài ấy cười lên thì như thế này.
"Anh còn học được gì nữa?" Đường Ẩn ngẩng đầu cười hỏi.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Ẩn, Lục Tước như nghe được lời thầy dạy trà đạo của mình nói bên tai "Trò vặt của em đã thành công thu hút chú ý của tôi" lại nhìn thấy vô cùng hâm mộ từ bốn phương tám hướng, nhất là công tước Hestia ghen ghét đến mức ánh mắt muốn nhỏ ra máu, Lục Tước chợt nhận ra hạnh phúc đến từ trà xanh là gì.
Kiểu không đánh mà thắng này, cách giết người vô lương tâm như thế này biểu hiện ra hơi khó mà mở miệng nhưng hiệu quả kinh người.
Mặt hắn không thay đổi nắm chặt tay, đấm mạnh vài cái vào ngực Đường Ẩn, dù đã kiềm chế sức lực nhưng vẫn phát ra một vài tiếng động nhẹ, nghiêm cẩn lại lạnh lùng nói lại những lời mà huyết thực đã dạy cho hắn: "Tôi muốn dùng bàn tay nhỏ đánh cậu."
Đường Ẩn cảm thấy nắm đấm này không nhỏ chút nào, cậu nhịn không được cười nói: "Đánh người nào."
"Người tôi yêu."
Cứu mạng sao mà ngáo ngơ thế này!
Đường Ẩn cười đến tắt thở, cậu nắm lấy nắm đấm của Lục Tước thúc giục nói: "Anh, anh đánh lại một lần nữa."
Lục Tước: "..." Phiền phức, một đấm này của tôi mà đấm xuống thì cậu có thể sẽ chết.
Lần này Lục Tước nắm chắc tốt sức lực, khẽ chạm vào Đường Ẩn nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như băng: "Tôi còn muốn đánh người khác."
Đường Ẩn: "Hả? Anh còn có người yêu khác?"
"Không, là kẻ thù." Lục Tước thản nhiên nói.
Kiếp trước có hai nhóm người đến địa bàn của Đường Ẩn tìm Lục Tước, một người là tra hỏi Lục tước, một người là kẻ phản bội đâm sau lưng Lục Tước, đoán chừng đây là kẻ thù mà Lục Tước nói.
Đường Ẩn suy nghĩ, sau đó thở mạnh nói: "Được, tôi sẽ đưa cơ giáp đó giúp anh đánh."
Lục Tước là loại người sẽ bị cơ giáp giá trị bảy trăm triệu kia đả động sao?
Đôi mắt xanh biếc kia bất khả xâm phạm như núi tuyết phủ, hắn nhìn chăm chú Đường Ẩn rồi vỗ vào ngực Đường Ẩn để tỏ lòng biết ơn.
Đúng thế, Lục Tước là loại người này.
Đường Ẩn rất vất vả nhịn cười lại lần nữa cười lên, thật sự Lục Tước bây giờ rất khác so với trí nhớ của kiếp trước mà Lục Tước thật sự rất thích hợp bức người lương thiện làm kỹ nữ này, à không, cưỡng ép thì không có kết quả tốt nhưng tiết mục người đẹp bị ép buộc đặt trên người Lục Tước lại không có gì vui.
"Đừng cảm ơn quá sớm, tôi phải ký kết huyết khế với anh trước."
Đường Ẩn định quay lại lâu đài của mình để ký khế ước với Lục Tước, cậu từ chối tiễn đưa của Hestia đưa Lục Tước rời đi.
Trở lại lâu đài, quản gia thông báo cho Đường Ẩn biết có một khách quý đến, người kia đang đợi phòng khách đã lâu.
"Yuanna?" Đường Ẩn nghi hoặc nói: "Anh ta tới đây làm gì?"
"Nói là có việc muốn tìm ngài nhưng quang não không liên lạc được với ngài, hôm nay điện hạ Yuanna ăn mặc rất đẹp giống như là đặc biệt ăn mặc để đi gặp ngài vậy." Quản gia nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt ngài thân vương, dù sao mấy năm này trình độ coi trọng của ngài thân vương với điện hạ Yuanna thì tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng.
Tuy lần trước ngài ấy đã từ chối đi thủy quốc với điện hạ Yuanna nhưng có lẽ nhất thời chỉ là do tâm tình không tốt, lần này điện hạ Yuanna đến thăm thế nhưng là lần đầu tiên cũng để quản gia không nghĩ tới chính là ngài thân vương nhìn qua cũng không vui vẻ gì lắm.
Quản gia yên lặng liếc nhìn Lục Tước đứng ở phía sau ngài ấy, trong lòng không khỏi cân nhắc địa vị cao thấp giữa Lục Tước và Yuanna ở trong lòng ngài thân vương.
Đường Ẩn mở quang não ra, thấy tin nhắn Yuanna gửi tài khoản đánh giá âm nhạc của mình là: [Hôm nay tôi viết bài hát mới, tôi có thể hát cho cậu nghe được không], tin nhắn gửi cho cậu là: [Khi nào cậu rảnh, chúng ta cùng đi thủy quốc nhé].
Chỉ cần nhìn hai tin nhắn này cũng không có gì to tát, tại sao Yuanna lại tới đây vào lúc này làm gì?
Đường Ẩn vốn dĩ muốn trực tiếp ký kết huyết khế với Lục Tước nhưng sau khi nghĩ lại có lẽ Yuanna còn có chuyện quan trọng khác muốn tìm cậu nên cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Yuanna.
Yuanna mặc một bộ trang phục màu trắng đặc trưng của tộc nhân ngư, đuôi cá biến thành hai chân thon dài, mái tóc dài màu trắng bạc được tết thành hình dáng tinh xảo phóng khoáng, phối hợp với vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh của hắn tựa như trăng sáng trong nước, đẹp lại hoàn mỹ.
Hắn không ngừng nhìn về phía cửa phòng khách, cứ như một mỹ nhân ngư đang ngồi trên đá ngầm hóa thành hòn vọng phu, khi bóng dáng của Đường Ẩn rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Yuanna bỗng nhiên thay đổi, lúc này giống như ma pháp hóa đá bị tiêu trừ, đôi mắt bạc đang nhìn chăm chú Đường Ẩn toát ra quá nhiều cảm xúc, mãnh liệt lại kìm nén rất phù hợp với nhân vật trong MV câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Ủa, đây có phải là kỹ năng mắt mà Yuanna bị mấy anti fan chế giễu MV trông giống như Al không? Mà không đúng, vấn đề là Yuanna lại đột nhiên lộ ra loại ánh mắt này?
Đường Ẩn nghi ngờ quay đầu nhìn về phía sau, người đứng phía sau cậu chính là quản gia, Lục Tước đứng ở bên ngoài chưa có đi vào.
Chẳng lẽ acc clone đánh giá âm nhạc của cậu bị lột rồi?
"Đường Ẩn." Yuanna run giọng gọi, âm