5 tháng sau.
Sau khi hoàn thành chuyến công tác ở Paris, Lạc Ân Nghiên tranh thủ bay sang Mĩ để thăm cha mẹ mình.
Hiện giờ cô đã đáp cánh tới Mĩ vào sáng hôm nay, cha mẹ cô cũng biết rằng cô sẽ về nên đã kêu người đứng ở sân bay trước để đợi.
Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối nỗi nên cũng theo ba mẹ quyết định.
Trong 5 tháng đi công tác cô đã nghe không ít lần những thông tin liên quan tới Âu Thành Triệu, nhưng ngoài vờ như không để ý ra thì cô không có làm gì khác.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên xe, mắt nhìn ra bên ngoài quan sát đường phố, cây cối thi nhau chạy qua cô.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ đến viễn cảnh cách đây vài tháng trước ở Pháp.
Khi đó vừa hoàn thành xong khoá học buổi tối mới về, lúc đó............
*Vài tháng trước trong quá khứ.........
Sau khi buổi học về thời trang kết thúc, vì cô học nhiều hơn những người khác để trao dồi kiến thức, đồng thời cũng muốn theo kịp nhưng người ở đây nên học đến khuya Lạc Ân Nghiên mới về.
Khi vừa bước ra ngoài, bỗng dưng có một người, nhìn qua thì dáng người không quá cao to, nhìn qua đã biết là bóng dáng của người phụ nữ.
Bóng đen ấy bất ngờ vồ vào người Lạc Ân Nghiên khiến cô không khỏi hoảng hốt đôi chút.
Lạc Ân Nghiên thốt tim, tay để trên ngực lùi một bước rồi mới xác định người trước mặt là ai.
Mà người khi cô nhìn thấy lại cứ ngỡ như mình đang mơ, Lạc Ân Nghiên trừng mắt lớn, biểu lộ sự ngạc nhiên cực độ.
Cô không ngờ rằng mình lại có khả năng gặp được Châu Ái Nghi ở đây.
Cô ta dùng hai đôi mắt đỏ au nhìn cô, nói thật dáng vẻ cô ta lúc này cũng rất đáng thương đi.
Có lẽ khi nãy trời mưa nên người đã ướt đẫm như chuột lột.
Châu Ái Nghi đứng khép nép trước mặt Lạc Ân Nghiên, bờ môi trắng bệt do ngâm nước quá lâu, không biết định nói gì mà thấy cô ta vô cùng lúng túng.
Phải một lúc lâu, khi Lạc Ân Nghiên muốn lách sang để đi thì Châu Ái Nghi mới lên tiếng.
"Lạc Ân Nghiên........"
Một tiếng gọi nặng nhẹ có thể nghe được có bao nhiêu mệt mỏi và buồn rầu.
Lạc Ân Nghiên nhíu mày lại, cảm thấy khá khó chịu và không hiểu tại sao cô lại bị cản như vậy.
Cô không đáp lại mà lẳng lặng nghe Châu Ái Nghi giải bày.
"Tôi....muốn nói chuyện với cô được không?........."
Bây giờ cô mới biết được là Châu Ái Nghi muốn nói chuyện với mình.
Vì trời vừa mưa vừa tối, không tiện cho việc nói chuyện ở đây, với lại việc cô lại về trễ nên chắc chắn không còn quán cafe nào mở.
Lạc Ân Nghiên coi như chấp thuận đáp lại.
"Được rồi! Hiện tại trời đang mưa, nhà tôi gần đây nếu không thì về nhà tôi nói chuyện!"
Dứt lời Châu Ái Nghi ngượng nghịu gật gù.
Cả hai đi chung một cây dù, chỉ cần đi bộ vài bước sẽ tới được chung cư Lạc Ân Nghiên đang ở.
Đây là lần đầu tiên cả hai đi cùng nhau như vậy sau khi xảy ra nhiều chuyện.
Châu Ái Nghi có vẻ ngại nên không có lên tiếng một lời, mà cô ta như vậy thì Lạc Ân Nghiên cũng không rãnh mà bắt chuyện làm quà.
Không lâu sau, cuối cùng cô cũng tới được chung cư của mình.
Vô tới nhà cô quay người lại nói nhỏ nhẹ.
"Ngồi đi"
Nói xong cô quay người vào phòng, bỏ túi xách ngay ngắn trên bàn rồi vào bếp đi rót cho Châu Ái Nghi một ly nước lọc.
Lạc Ân Nghiên đặt ly nước trên bàn chậm rãi ngồi đối diện lạnh giọng lên tiếng.
"Có chuyện gì?"
"Tôi.......tôi tới đây muốn nói một chuyện........" Đột nhiên giọng nói Châu Ái Nghi rung lên đột ngột, ấp a ấp úng nói từng chữ khó khăn.
Giống như không nói nỗi nữa Châu Ái Nghi che miệng mình lại, dần dần trên đôi mắt xuất hiện ánh nước.
Lạc Ân Nghiên nhìn thấy cô có chút không hiểu, không hiểu tại sao Châu Ái Nghi tới tìm mình lại khóc như vậy.
Không lẽ........
Châu Ái Nghi không kiềm được khóc lên, đôi vai mệt mỏi run rẩy cực độ.
"Cô.......cô có thể tới gặp Âu Thành Triệu lần cuối được không........hức.......nó......."
Lạc Ân Nghiên sau khi nghe xong câu nói hoang đường này thì giật mình không ít.
Tại sao đang yên đang lành lại đến gặp lần cuối.
Chẳng phải cô đã ra kèo với Âu Thành Triệu rồi sao? Không lẽ tên đó vẫn chưa hiểu mà tiếp tục làm điều dại dột?
Vô số câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu Lạc Ân Nghiên nhưng cô không hỏi, chỉ im lặng, ánh mắt như muốn ra hiệu cho Châu Ái Nghi biết là mình không hiểu cô ta đang nói gì.
Châu Ái Nghi cũng không ngừng lại mà tiếp tục kể lể mọi việc.
"Thằng nhóc đó.......thật ra trong lúc nó được Lê phu nhân đưa ra ngoài đi dạo.......lúc nào nó cũng cầm theo bức ảnh của cô và hộp nhẫn gì đó mang theo người.
Cũng vì thế trong lúc lơ là........bất cẩn để tên cướp giật mất hộp nhẫn........nó......nó chạy theo rồi bị xe tông.......tấm ảnh cũng vỡ tan.........mà hộp nhẫn thì cũng mất rồi.....Bác sĩ bảo rằng cơ hội sống sót rất thấp..........nó sắp không trụ nổi nữa..........Cô có thể đến thăm nó lần cuối không?..........."
Dứt lời nước mắt Châu Ái Nghi rơi như mưa, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh cô ta khóc thảm thương đến như vậy, khóc như chưa từng khóc bao giờ.
Nghe tin này xong cô cũng thấy như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể ngờ được việc này.
Cả hai thứ Âu Thành Triệu coi như sinh mạng ấy cô đều biết chúng.
Hộp nhẫn đó........có phải hôm sinh nhật cô đã vứt đi đúng không? Khi đó Âu Thành Triệu ở đó, chẳng lẽ cậu đã đi nhặt lại chúng sao?
Châu Ái Nghi tưởng chừng Lạc Ân Nghiên không đồng ý, không còn cách nào khác cô mạnh mẽ lao tới trước mặt Lạc Ân Nghiên, hai đầu gối thụp xuống quỳ trước mặt Lạc Ân Nghiên.
Giọng nói hèn mọn mà