Từ trong nhà hàng bước ra, Lạc Ân Nghiên lấy điện thoại của mình gọi vào một dãy số quen thuộc.
Tiếng "tút tút" vang lên chậm rãi nhưng lại không có người bắt máy.
Cô chửi thầm trong bụng
Con bé Vi Yến này làm gì mà không bắt máy chứ?.
Những bước chân nặng nhẹ vang lên dồn dập phía sau.
Bộ dạng phong trần của Âu Thành Triệu thể hiện một điệu bộ gấp gáp, cậu đứng thở d.ốc sau đó từ từ đi lại chỗ Lạc Ân Nghiên.
"Chị! Mình chưa ăn tối mà sao lại đi về?" Bàn tay cậu nắm lấy cổ tay cô kéo nhẹ.
"Buông!".
Chỉ một câu nói đơn giản có thể thấy được sự tức giận hiện tại của cô.
Khi nãy Lạc Ân Nghiên bị hai người đó bắt nạt, cậu không nói một lời nào, đến khi cô tát Châu Ái Nghi cậu lại có bộ dạng lớn tiếng với cô.
Cô rung động trước sự tinh tế của Âu Thành Triệu bao nhiêu, qua hành động nãy của cậu đều bị biến mất sạch hết.
Cô cảm thấy nghi ngờ Âu Thành Triệu có mối quan hệ gì đó với Châu Ái Nghi nên lúc đó mới kích động lớn tiếng như vậy.
Nghe được sự lạnh nhạt của Lạc Ân Nghiên, Âu Thành Triệu nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"Chị giận chuyện lúc nãy sao? Vừa nãy vì lo cho hình tượng của chị nên em mới có chút lớn giọng như vậy! Ở nhà hàng rất đông lại có rất nhiều người ở đó.
Em xin lỗi được không!"
Lạc Ân Nghiên âm trầm rút tay ra khỏi bàn tay của Âu Thành Triệu, im lặng không nói chỉ bấm liên tục vào màn hình gọi cho Vi Yến.
Trong lúc gọi mãi không được cô không biết phải làm thế nào, bỗng từ xa một chiếc xe Mazda màu đỏ chạy lại, gương mặt quá mức quen thuộc ló đầu ra.
Cười tươi rói nhìn cô.
"Em yêu! Qua Mĩ mà không đến thăm tao mày?".
"Thanh Nghi?" Là Thanh Nghi bạn thân từ hồi cấp ba của cô.
Sau khi kết thúc chương trình học, cô ấy liền qua Đức du học, mặc dù vậy nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, tâm sự công việc và cuộc sống của nhau.
"Sao mày lại về đây? Tao tưởng mày ở bên Đức?"
"Vừa rồi tao vừa sang Mĩ! Nghe mày qua thăm ba mẹ, chưa kịp gặp, mày đã về đây rồi! Học xong rồi! Tao về Trung để làm thôi ở bên đó làm gì? Đang tính gọi điện rủ mày đi ăn thì lại gặp ở đây, thật trùng hợp"
Lúc này Thanh Nghi mới liếc mắt nhìn sang cậu thanh niên kế bên, cười nói.
"Ai đây? Em trai mày à?"
Lạc Ân Nghiên không trả lời chỉ lạnh nhạt nhìn cậu sau đó lại mỉm cười nhìn Thanh Nghi.
"Nói sau! Hiện tại tao cũng chưa ăn gì! Mình đi ăn đi! Tao còn chưa xử tội mày về nước mà không bảo tao đó!"
"Haha...lên xe đi em"
Vừa tính bước lên xe chưa được một bước Âu Thành Triệu nắm chặt tay cô, khuôn mặt tỏ ra vô tội đáng thương, ánh mắt lấp lánh ánh nước, chiếc mũi đỏ ửng, giọng nói như sắp khóc vang lên.
"Chị! Chị bỏ em một mình sao? Đã hứa là đi ăn chúc mừng chúng ta yêu nhau! Giờ chị lại bỏ đi sao?" Hai chữ "Chúng ta yêu nhau" được Âu Thành Triệu nhấn mạnh như thể muốn Thanh Nghi nghe được bốn chữ này vậy.
Đúng như ý muốn của cậu Thanh Nghi bất ngờ nhìn Lạc Ân Nghiên hỏi
"Yêu nhau? Không phải...."
"Chuyện này tí tao giải thích sau!".
Lạc Ân Nghiên quay sang lạnh nhạt trả lời cậu.
"Tôi không muốn đi ăn với cậu nữa! BUÔNG TAY!"
Cô tức giận, hất mạnh tay Âu Thành Triệu ra ánh mắt trợn lên hung dữ nhìn, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu trai ấy.
Không nói gì cô tiến lên mở cửa xe leo lên, chiếc xe chậm rãi phóng đi, bỏ lại một mình Âu Thành Triệu ở đấy.
Khuôn mặt đáng thương lúc nãy từ từ biến mất, thay vào đó là một bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh phóng ra tên lửa nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần dần đi xa kia.
Từ đằng sau một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cậu.
Châu Ái Nghi chậm rãi bước lên ngang hàng với cậu, ánh mắt cũng nhìn theo chiếc xe kia, nhẹ nhàng cất tiếng.
"Sao lại để cô ta đi thế kia?"
"Chán! Không muốn giữ! Chắc tối nay phải đi tìm thú vui mới thôi.
Hôm nay em không hứng thú chơi cùng cô ta!."
Châu Ái Nghi vừa cười vừa nói, đầy sảng khoái.
"Có lẽ Phong Lãnh Thiên cùng cô ta đã chấm dứt hoàn toàn rồi! Không còn hy vọng quay lại nữa! Bây giờ tuỳ em muốn chơi đùa thế nào đó! Chị chỉ cần Phong Lãnh Thiên thôi.
Mục đích của chị đã đạt được rồi!"
Giọng nói không cảm xúc, tiếng cười nhạt nhẽo vang lên.
Âu Thành Triêu lấy ra một điếu thuốc lá, từ từ châm lửa rồi đưa vào miệng mình, những ngọn khói mờ ảo được phun ra.
"Từ từ hưởng thụ thôi!"
"Tuỳ em! Giờ chị phải vô với Phong Lãnh Thiên! Chị nói là đi vệ sinh để lén ra đây gặp em đấy, đi lâu vậy anh ấy sẽ nghi ngờ! Chị vô trước! Còn em đi tìm thú vui của em đi."
"Được! Tạm biệt."
**************
Tại một quán ăn nhỏ
Đây là một quán lẩu đơn sơ, nhìn cấu trúc trưng bày trong này có thể thấy đây là một quán lẩu lâu đời.
Lúc nhỏ, cô cùng Thanh Nghi, Châu Ái Nghi chơi rất thân với nhau.
Cứ lâu lâu tan học, cô đều cùng bọn họ ra đây ngồi ăn lẩu Tứ Xuyên, một món lẩu mà cả ba đều rất yêu thích, vừa ăn vừa nói chuyện đùa giỡn với nhau rất vui.
Sau này xảy ra sự việc vu oan kia, Lạc Ân Nghiên không còn chơi chung với Châu Ái Nghi nữa, nhưng vẫn thường xuyên ra đây cùng ăn với Thanh Nghi.
Thanh Nghi ngồi nhúng lẩu, gắp đồ ăn vào chén cô hỏi.
"Sao? Mày với Phong Lãnh Thiên chia tay á?"
Lạc Ân Nghiên gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhai thịt vừa hà hơi vì nóng.
Cô lấy bàn tay quạt nhẹ vào mặt rồi trả lời.
"Anh ta phản bội tao!"
"CÁI GÌ? Phản bội?