Hình bóng cao lớn, xuất hiện ngay trước mắt Lạc Ân Nghiên, ánh mắt cô hửng hờ ngước lên nhìn cậu, nhấp một ngụm rượu đỏ từ từ nuốt xuống.
Bộ dạng lạnh nhạt đó cũng khiến Âu Thành Triệu cảm thấy gượng gạo.
Trong lòng bực tức cảm thấy chỉ muốn tìm thú vui, nhưng lại không ngờ gặp được cô trong tình trạng này.
Âu Thành Triệu cố gắng nói chuyện nhẹ giọng.
"Ân Nghiên! Sao chị lại ở đây? Chỗ này không thích hợp với chị!".
"Liên quan tới cậu? Cậu được chơi nhưng tôi thì không sao? Lấy tư cách gì nói câu đó?".
Khuôn mặt Âu Thành Triệu tối sầm lại khi nghe câu nói đó, tay dấu sau lưng nắm chặt, đến cả đường gân cũng nổi lên ghê tợn.
Cố kiềm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, thở một tiếng rồi nói tiếp.
"Em không có ý đó! ĐI! Đứng dậy em đưa chị về!".
"BUÔNG RA!".
"Cậu bị điên sao? Tôi chơi cái gì liên quan tới cậu sao?".
Lạc Ân Nghiên tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, giọng nói quát lớn, đường gân trên cổ cô đều hiện lên rất rõ ràng.
Âu Thành Triêu nhìn cô không rời, khuôn mặt lanh lẽo, môi mấp máy nói tiếp.
"Xem ra phải dùng biện pháp mạnh với chị!".
Nói xong câu đó cậu quay đi không quay đầu lại, Lạc Ân Nghiên lơ ngơ không hiểu cậu đang nói gì, muốn làm gì.
Cả ngày hôm nay Lạc Ân Nghiên cảm thấy thật xui xẻo biết bao, hết gặp Phong Lãnh Thiên cùng Châu Ái Nghi cãi nhau một trận đã đời, giờ lại gặp Âu Thành Triệu lúc này lúc kia.
Cô cảm thấy mình muốn phát điên lên vì sự mệt mỏi này.
Muốn giải toả cơn tức tối trong lòng Lạc Ân Nghiên uống liền mấy ngụm rượu, khuôn mặt đang tươi tỉnh dần dần bị đỏ lên.
Thanh Nghi nãy giờ đi nhảy nhót, giờ cũng bước xuống đi lại chỗ cô, phía sau là một cậu trai non tơ, rất đẹp trai đang đứng đằng sau nắm áo của Thanh Nghi.
"Ân Nghiên cậu ngồi đấy tí nhé! Tớ đi ra đây một chút! hihi".
Điệu cười ranh mãnh ấy cũng đủ khiến Lạc Ân Nghiên biết cô muốn làm gì, muốn đi đâu.
Cô gật đầu nhẹ dơ ngón cái lên, mặt lúc này hơi say nên có chút mơ màng.
Sau khi Thanh Nghi đi chỉ còn Lạc Ân Nghiên ngồi đấy, từ đâu một nhân viên đưa tới một chai rượu vừa mới được khui, nhìn lại chai rượu của mình thấy đã hết nên cô nghĩ Thanh Nghi kêu rượu để chuộc lỗi với cô đây mà.
Không suy nghĩ Lạc Ân Nghiên nhận lấy chai rượu từ tay người nhân viên, từ từ rót ra ly thưởng thức, vừa nhấm nháp được hai ba ngụm cô đổ sụp xuống bàn, cả người đều đang nóng bừng thở d.ốc.
Âu Thành Triệu phía bên này ánh mắt nhìn thích thú như đạt được kế hoạch, đưa tay lên uống nhẹ một tí rượu, bỏ tay xuống "a" lên một tiếng thoải mái, cậu đứng dậy từ từ đi lại phía cô.
Bước tới trước mặt Âu Thành Triệu vén mái tóc xoăn kia lên, thấy được khuôn mặt mịn màng trắng trẻo, cậu xoa nhẹ má cô, đặt một nụ hôn lên má, một tay vòng ngay chân, một tay để sau lưng bế cô lên.
Trước khi đi không quên quay lại nói với nhân viên rằng.
"Tí nữa bạn cô ấy có hỏi! Thì bảo cô ấy đã về với người yêu rồi! Biết chưa?".
Nghe được chất giọng lạnh lẽo đến thấu xương như vậy, anh nhân viên cũng phải khiếp sợ, chỉ dám "vâng ạ" liên tục.
Bế Lạc Ân Nghiên trên tay, cậu tiến dần đến nhà xe, mở cửa đặt nhẹ cô lên ghế phụ chiếc porsche của mình.
Trên xe chỉ có hai ghế ngồi nên Lạc Ân Nghiên không được nằm thoái mái lắm, cô cựa quậy, cơn nóng hừng hực trong người từ từ nóng lên, cô muốn xé chiếc váy này ra.
Muốn thoát khỏi cái nóng khó chịu này, không hiểu tại sao người cô lại nóng như trong lò than vậy, muốn vùng vẫy cũng không được.
Bàn tay Lạc Ân Nghiên sờ lên lớp vải ở trên ngực giật mạnh nó ra nhưng không được, tay cô giờ đã mềm nhũn hết rồi, không còn sức nữa.
Hai đôi má hồng hồng, miệng phà ra từng hơi nóng hổi.
Âu Thành Triệu nhìn thấy cảnh này thì si mê bởi sự quyến rũ của cô, giọng nói ôn nhu an ủi cô.
"Ngoan! Ráng chịu nhé! Tí nữa về em sẽ cho chị sướng! Được không? Giờ ngoan ngồi im cho em lái xe nhé!".
(Đọc tới đây là biết chị nhà bị gì rồi đó:])
Lạc Ân Nghiên thều thào lên tiếng.
"Là..là cậu? Chai rượu khi nãy là của cậu? Cậu bỏ thuốc tôi? Cậu...cậu dám!"
"Tại vì chị không nghe lời em!