Âu Thành Triệu từ từ cởi chiếc váy trên người cô ra, thân hình mềm mại dần dần được lộ diện.
Một nụ hôn đầy yêu chiều được đặt lên bờ vai mảnh khảnh của Lạc Ân Nghiên.
Ánh mắt cô nhìn Âu Thành Triệu mơ hồ, nâng lên một cười dịu dàng.
Thấy được ánh mắt đầy khi.êu gợi này, cậu cảm thấy thân mình nóng bỏng, một cảm giác rục rịch nổi dậy mãnh liệt trong con người mình.
“Lần đầu tiên làm chị trong lúc hai người hoàn toàn tỉnh táo này.
Còn được chị dùng ánh mắt này chấp nhận em, em rất thích!”
Lạc Ân Nghiên đưa bàn tay nhỏ bé của mình sờ lên gò má cương nghị đó.
“Cậu sẽ thích tôi chứ, sẽ không phản bội tôi giống như Phong Lãnh Thiên đã làm đúng không?”
Dừng một lát, nhìn vào mắt Âu Thành Triệu cô lại nói tiếp.
“Tôi thật sự không giỏi trong tình yêu, chỉ mong mình sẽ có một tình yêu đẹp không bị lừa dối.
Cậu làm được điều đó không?”
Nghe cô nói, cậu ngước mắt xuống rồi lại nhìn lên, bàn tay to lớn áp lên cái tay nhỏ bé đang đặt trên má mình.
Trong ánh mắt đào hoa đó như chứa chấp hàng nghìn bão giông nhưng Lạc Ân Nghiên không thể nhìn thấy, chỉ có cậu mới biết được mình đang làm gì và muốn làm gì.
“Em thật sự thích chị mà, sẽ không lừa dối chị.
Chị tin em được không?”
Nhìn thấy khuôn mặt nũng nịu đang dụi vào bàn tay của mình, cô tự nhiên lại bị rung động bởi vẻ đáng yêu đó.
Thấy những lời chắc nịch, Lạc Ân Nghiên hoàn toàn tin tưởng, cô mỉm cười gật đầu, mạnh dạn lấy tay kéo khuôn mặt Âu Thành Triệu lại gần mình, đặt lên một nụ hôn từ tốn nhẹ nhàng.
Bị sự chủ động của cô làm bất ngờ, cậu đơ người ra một lúc, mắt mở chừng chừng nhìn gương mặt phóng đại đang nhắm mắt thưởng thức nụ hôn của cô.
Trong đầu dâng lên một sự thoả mãn như đạt được mục đích, ánh mắt nhìn cô không phải ánh mắt dịu dàng như lúc nãy, mà là một ánh mắt ác liệt chứa đầy sự suy tính.
Không nghĩ rằng có thể câu được con mồi gọn lẹ như thế này, cuộc chơi của cậu mới bắt đầu hoàn hảo rồi.
Âu Thành Triệu đang chìm trong suy nghĩ thì bị cô m.út nhẹ vào môi khiến cậu phải giật mình nhìn lại.
Lạc Ân Nghiên hai mắt ánh nước mông lung nhìn cậu nói.
“Không thích tôi chủ động sao, tại sao lại đơ người ra như vậy?”
Hai người tạm thời bị tách ra, bị cô nói tới Âu Thành Triệu cuống cuồng giải thích.
“Em rất thích, do được chị chủ động nên em hơi bất ngờ một chút.
Chị cứ chủ động như vậy với em nhé, được không?”
Không đợi cô trả lời Âu Thành Triệu nhanh chóng cúi xuống hôn cô.
Một nụ hôn từ tốn nhưng dần dần lại trở nên mãnh liệt, cô không theo kịp tiết tấu của cậu liền có chút khó thở.
Bàn tay đặt lên khuôn ngực cường trán ấy đẩy nhẹ, nhưng chắc chắn sức lực của cô không thể nào đấu lại với cậu được.
Âu Thành Triệu cạy mở cái miệng thơm tho ra, từ từ đưa l*** của mình vào quần lấy với cái l*** của cô, cậu điên cuồng hút lấy mật ngọt mà mình ham m.uốn.
Đồng thời tay cũng không để yên mà di chuyển vu.ốt ve khắp người Lạc Ân Nghiên, như thói quen cũ chỗ cậu thích nhất chính gò bông mềm mịn hồng hào đó.
Tay đặt lên không ngừng n.ắn bóp như một thú vui tiêu khiển, hương thơm phát ra trên người cô khiến cho đại não cậu không ngừng kí.ch thích lại càng điên cuồng hơn.
Một lúc sau, nụ hôn mãnh liệt ấy kết thúc, một sợi chỉ bạc được kéo dài khi hai người tách ra, hình ảnh đầy gợi tình như vậy Âu Thành Triệu hoàn toàn không thể chịu nổi nữa.
Cậu quỳ trên chiếc giường từ từ đưa tay cởi áo trên người mình ra, một thân hình vạm vỡ xuất hiện ngay trước mặt Lạc Ân Nghiên.
Thân hình cậu thật sự rất mê người, không biết có phải do cậu tập gym hay không nhưng nhìn rất chắc chắn, mười chín tuổi nhưng lại có thân hình sáu múi như thế này thật sự là hoàn hảo đi.
Lạc Ân Nghiên đẩy người dậy hai tay ôm lấy eo cậu, môi cô đặt lên khuôn ngực mạnh mẽ ấy hôn nhẹ, vết son được để lại rõ rệt trên ấy.
Cô đưa lưỡi mình ra l*** nhẹ rồi lại m*t vào, Âu Thành Triệu bị cảnh gợi tình này kí.ch thích cậu nhắm mắt r*n lên một tiếng, tay vòng ra sau eo cô đẩy nhẹ về phía mình, hai thân thể hoàn toàn chạm vào nhau.
Âu Thành Triệu ngẩng đầu lên trần nhà, thưởng thức sự chủ động nhiệt tình này của cô, thú dữ được che dấu kĩ càng giờ đây đã có chút trỗi dậy, tạo thành một cái lều nhỏ ngay phía dưới cái bụng ấy.
Lạc Ân Nghiên nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của cậu thì mỉm cười, tay cô lướt lên từng múi bụng săn chắc, có vẻ nhột nên cậu liền có chút co rúm lại “a” lên một tiếng, giọng nói đầy d.ục vọng vang lên.
“Ân Nghiên…em thích quá…thích…thích”
Không hiểu sao bình thường cậu rất mưu đồ, luôn là người trêu đùa khiến cô khốn khổ nhưng bây giờ lại mang khuôn mặt đáng yêu này, mũi đỏ ửng, hai má hồng hồng, mắt thì long lanh ánh nước quỳ trên giường không ngừng th.ở d.ốc.
Tay cậu chụp lấy bàn tay cô đang du loạn trên người mình, từ từ lướt xuống đặt vào nơi đang điên cuống gào thét kia.
“Chỗ này…chỗ này nè”
Giọng nói nhõng nhẽo như muốn khóc của cậu không ngừng vang lên, van xin cô thoả mãn mình.
Lạc Ân Nghiên mỉm cười, mạnh dạn xoa nhẹ con thú dữ.
“Chỗ