Lên xuống một lúc sau Âu Thành Triệu bỗng nhiên gầm lên một tiếng, một thứ màu trắng đục đặt sệt dăng lên người cô.
Lạc Ân Nghiên giật mình, có một chút còn lưu lại dính lên ngón tay của mình, cô nhìn một lúc lâu không những không ghét bỏ mà còn đưa lên ngửi rồi nếm thử.
Hơi tanh một chút nhưng không khó ngửi lắm, thấy được cảnh này vốn dĩ muốn lấy giấy lau giúp cô nhưng lại bị kích thích, cậu liền hôn lên đôi môi đang chép chép để phân biệt mùi vị kia của cô.
Lúc đầu có chút hoảng hốt nhưng dần dần Lạc Ân Nghiên cũng hoà theo tiết tấu của cậu.
Đôi tay ôm lấy tấm lưng to lớn, miệng mở nhẹ ra cho cậu dễ xâm nhập, Âu Thành Triệu điên cuồng từ thế bị động liền chuyển sang chủ động.
Hôm nay cậu có khá nhiều bất ngờ về cô, cứ nghĩ Lạc Ân Nghiên là một người rụt rè chỉ biết e thẹn ngại ngùng như mấy đứa con gái cậu thường hay thấy.
Nhưng không ngờ cô lại mạnh dạn tới vậy, làm cậu sung sướng không thôi chỉ muốn chìm trong cảm giác này mãi mà không muốn thoát ra.
Vì vậy, mà cậu cảm thấy quen một người phụ nữ trưởng thành thật sự là một ý nghĩ không tồi đi.
Suy nghĩ của cô hoàn toàn phóng khoán không hư hỏng nhưng mà cũng chẳng ngoan nó chỉ dừng ở mức độ có chừng mực.
Những thứ nhỏ nhặt như thế cũng đủ làm cậu say mê đến điên cuồng, trong lòng cảm giác chỉ muốn chiếm hữu cô mãi mãi, muốn cô luôn ở bên mình, muốn luôn bám dính lấy cô, ai cũng không được thấy không được chạm vào.
Tên nào to gan là tên đó chán sống.
Hôn một lúc lâu cậu liền cở.i đồ l*t còn lại trên người cả hai.
Tay tiến đến hang động ngọt ngào vỗ nhẹ vào.
“Em đã được thoả mãn rồi, giờ tới chị nhé.
Em sẽ làm chị cũng sướng giống em không thôi”
Lạc Ân Nghiên th.ở dốc nhìn cậu, tay cô vẫn đặt sau tấm lưng ấy mà vu.ốt ve, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn lên tấm lưng của cậu.
Vì nhột nên Âu Thành Triệu có chút đẩy người về phía trước, hai thân thể ngày càng áp sát nhau.
Cậu chen vào nằm giữa h.ai chân cô, một ngón tay bắt đầu đi vào, sự xâm nhập đột ngột này khiến Lạc Ân Nghiên không phòng bị r*n lên một tiếng kí.ch tình.
“Ưm…từ từ thôi”
Âu Thành Triệu nghe thế, hiểu được cô đang không thoải mái liền thả chậm tốc độ đi vào.
Ngón tay cong lên chạm vào vách tường mềm mại, lúc này cô bỗng nhiên bị kích thích giật nảy người một cái, móng tay bấu chặt vào lưng cậu.
Cậu có chút đau nhưng không hề để ý, thứ cậu quan tâm lúc này chính là cậu vừa vô tình chạm vào điểm G của cô.
Phát hiện bí mật này, Âu Thành Triệu thích thú mỉm cười, ngón tay liên tục chạm vào điểm đó.
Lạc Ân Nghiên bị như vậy cũng sung sướng, nước mắt si.nh lý chảy ra.
“A…ha…đừng…đừng chạm vào đó nữa…Triệu…Triệu à”
Cậu vừa luận động thì nghe thấy lời này của cô, ngón tay đang chậm rãi thì lại tăng tốc điên cuồng đi vào rút ra.
Giọng nói run rẩy do dụ.c vọng vang lên.
“Hửm…chị gọi em là gì…gọi lại em nghe được không?”
Lạc Ân Nghiên đang chìm trong kh.oái cảm hoàn toàn không nghe cậu hỏi gì, cô chỉ tập trung vào cảm giác thăng hoa lúc này mà thôi.
Bị cậu chơi đùa như vậy, dòng nước nóng hổi không ngừng chảy ra tưới lên ngón tay của cậu.
Không nghe được câu trả lời từ cô, lại còn cảm giác được bên trong có dòng nước chảy lên tay mình, cảm thấy cô sắp đạt cực hạn.
Cậu mỉm cười một tay để lên cái bụng dưới của cô, một tay liền tăng tốc độ ra vào hơn.
Cảm giác này khiến cô không chịu nỗi nữa liền đưa tay xuống cầm cổ tay cậu, nhưng không ảnh hưởng lắm bàn tay ấy vẫn điên cuồng ra vào bên trong.
Nhận thấy mình sắp ra cô liền nắm chặt ga giường.
“A…a…Triệu…Triệu…ngừng…ngừng đi”
Vừa dứt câu một dòng nước b.ắn ra, bắn cả lên tay cậu.
Lạc Ân Nghiên cất tiếng khóc, thật là xấu hổ, lần đầu tiên cô bị làm đến chật vật bắn nước như vậy, cô ngồi dậy đánh vào người cậu hai cái chút giận.
Âu Thành Triệu thấy cô giận dỗi khóc như vậy cũng không quan tâm, ôm lấy cô không ngừng hôn tới tấp vào môi rồi cổ, để lại những dấu vết đỏ chót chói mắt.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa sẽ nhẹ nhàng được không?”
Nước mắt ngắn nước mắt dài liên tục rơi xuống, liền bị cậu nhanh nhẹn liế.m hết.
Lạc Ân Nghiên vẫn không ngừng đánh lên vai cậu, Âu Thành Triệu vẫn mặc kệ để cho cô chút giận, có lẽ không kiềm được cậu hơi mạnh bạo với cô chắc là có chút đau đi.
“Ngoan nằm xuống em kiểm tra cho chị có bị thương không nhé.
Xin lỗi em hơi mất kiềm chế”
Đẩy nhẹ, cậu đặt Lạc Ân Nghiên từ từ nằm xuống cô cũng phối hợp nghe lời để cho cậu kiểm tra.
Âu Thành Triệu dùng ngón cái vuốt nhẹ lên nơi bí ẩn đó, mắt nhìn chằm chằm kiểm tra.
Có vẻ mạnh quá nên chỗ này hơi đỏ một chút, cảm thấy có lỗi cậu lại liên tục xin lỗi cô.
“Em xin lỗi, em xin lỗi nhé, em xin lỗi được không?”
Thấy dáng vẻ này của cậu cô không khỏi bật cười, vốn dĩ muốn chọc cậu một chút thôi nhưng cậu lại không ngừng xin lỗi này khiến cô có một chút thấy tội nghiệp.
Lạc Ân Nghiên không nói chỉ lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu.
“Không sao”
Ngón tay Âu Thành Triệu vẫn không nhừng vuốt lên xuống bên ngoài, muốn giảm cảm giác đau đớn cho cô.
Nhưng sự thật là cô không đau mà còn cảm thấy sung sướng nữa là đằng khác, mặc kệ cậu cô