Cốc cốc.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên bàn làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Mày nhíu lại thể hiện sự mệt mỏi, nhắm mắt lại ấn nhẹ vùng thái dương, cô nhàn nhạt lên tiếng.
“Vào đi”
Vi Yến ôm một tập hồ sơ vào, bước đi gấp gáp.
“Sếp sản phẩm công ty chúng ta hiện giờ bị phốt rất nhiều.
Fan của La Ly liên tục tấn công vào store của công ty ta còn bảo vì sản phẩm công ty mà La Ly bị dị ứng phải dừng hoạt động lại.
Phải làm sao đây ạ?”
“Các trang báo vẫn đăng tin liên tục về công ty sao?”
“Vâng ạ! Mọi người đang hàng loạt tẩy chay công ty ta.
Cả mấy minh tinh có ý định hợp tác quảng cáo cũng đã huỷ hết hợp đồng rồi ạ, họ còn bắt mình bồi thường hợp đồng nữa”
Vi Yến giọng gấp đến nổi sắp khóc đến nơi.
Đây là lần đầu cô thấy công ty gặp tình trạng này, Vi Yến là người làm ở đây rất lâu, cũng đã gắn bó lâu dài với sản phẩm của công ty.
Về độ an toàn uy tín chắc chắn sẽ không thể nào nói được.
Nhưng không hiểu tại sao, mấy hôm trước vừa rộ lên tin sản phẩm kém chất lượng, gây dị ứng cho người tiêu dùng.
Ngay cả La Ly cũng dừng hoạt động vì có vấn đề về da, cộng đồng mạng cũng vì đó mà tấn công không ngừng mấy ngày hôm nay.
Vi Yến cảm thấy sót cho sếp của mình, từ khi nổ ra cái tin đó Lạc Ân Nghiên không lúc nào là nghỉ ngơi, có khi cô còn thức thâu đêm để giải quyết nhưng vẫn không tài nào giảm nhiệt được cái vấn đề này.
Công ty đang dần dần bị tẩy chay, trên mạng có hàng trăm video họ cắt, họ vứt, họ chửi không thương tiếc.
Lạc Ân Nghiên nhìn nước mắt sắp rơi của Vi Yến, cảm xúc cô bây giờ rất hỗn loạn, không dám nhìn lấy sự uỷ khuất của Vi Yến chỉ nhẹ giọng nói.
“Em ra ngoài đi, việc này để chị suy nghĩ cách giải quyết.
Em không cần lo đâu”
“Sếp! Nếu sếp cần sự giúp đỡ gì thì sếp cứ bảo em, em không ngại đâu.
Chị em mình hoạn nạn có nhau, sếp đã giúp em khỏi khó khăn thì em cũng sẽ hết sức giúp chị cố gắng vượt qua cái hoạn nạn này”
Lạc Ân Nghiên nâng lên nụ cười yếu ớt.
“Chị cảm ơn em nhé! Em đi ra ngoài đi”
Vi Yến nghe thế thì gật đầu, quay người lững thững bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Lạc Ân Nghiên thở dài một hơi dựa đầu vào ghế.
Nếu cứ tình trạng như vậy, cô sợ rằng nhân viên công ty sẽ không chống nổi mất.
Càng ngày thông tin xấu càng lộ ra nhiều hơn, khiến cho uy tín công ty đã giảm đến mức tối thiểu.
Bao công sức cô đã gầy dựng ra, đến bây giờ mà sụp đổ thì cô thật sự sẽ không chịu nổi mất.
Hai mắt Lạc Ân Nghiên bắt đầu ửng đỏ, cô nắm chặt tay bặm môi lại kiềm nén sự xúc động của mình, tay vỗ lên má cổ vũ tinh thần một chút rồi tiếp tục vùi vào máy tính.
Reng reng.
“Alo?”
“Ân Nghiên, công ty cậu xảy ra việc như vậy không có cách giải quyết sao? Mình thấy càng ngày báo chí đăng càng nhiều tin xấu về công ty cậu đó.
Mình đi ngoài đường mà thấy họ dán tẩy chay ở trên mặt phố rất nhiều.
Cậu có ổn không?”
“Mình…” Nghe thấy giọng Thanh Nghi cô tự nhiên lại uỷ khuất hơn, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống không ngừng.
Cô cố gắng che miệng kiềm nén tiếng nấc lên của mình.
Nhưng Thanh Nghi bên kia rất nhanh cũng đã nghe thấy.
“Ân Nghiên à…”
“Thanh Nghi…mình…mình không biết phải làm sao nữa.
Bao công sức của mình, bây giờ lại thành ra như thế này.
Đây là lần đầu tiên công ty bị dính sự chỉ trích như thế này.
Mình phải làm sao bây giờ?” Lạc Ân Nghiên vừa nói vừa khóc nấc đến thương tâm.
“Được rồi được rồi, cậu ở công ty phải không, cậu ở yên đấy mình đến với cậu nhé…”
“Không cần đâu…không phải cậu đang đi làm sao, chạy đến đây như vậy sẽ rất phiền.
Mình ổn mà”
Thanh Nghi đầu dây bên kia tức giận quát nhẹ.
“Giọng vậy mà ổn hả? Cùng lắm bỏ giờ làm bị phạt trừ lương một tháng thôi, không sao cả, bổn cô nương có tiền cần gì mấy đồng bạc lẻ.
Cậu ở yên đấy để mình chạy qua” Chưa kịp để Lạc Ân Nghiên trả lời, Thanh Nghi đã cúp máy, nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc rồi đi ra khỏi công ty.
Trong một góc không ai thấy, Âu Thành Triệu hai tay khoanh lại trước ngực, đầu vai dựa vào cánh cửa.
Ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng dần khuất của cô gái, trên môi treo một nụ cười thích thú.
Cậu tặc lưỡi một cái rồi quay người đi vào phòng của mình.
Vừa vào phòng, Âu Thành Triệu thả mình xuống chiếc ghế giám đốc, nhắm mắt lại thoải mái xoay cái ghế vòng tròn, mặt lộ ra vẻ vui thích chưa từng có.
Bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào!”
Châu Ái Nghi cầm túi xách chầm chậm bước vào.
Cô lúc này cũng cười lấy không ngừng, thong dong bước vào ‘chậc’ một tiếng ánh mắt đảo nhìn xung quanh ngắm nghía căn phòng làm việc.
“Chà sếp tổng oách quá”
“Chị à?”
“Ừm”
“Sao chị lại đến đây?”
“Sao? Không cho chị đến à?”
“Không phải, tại chị đến bất ngờ quá không bảo em ra đón”
“Cần gì đón, chị có chân chị tự đi” Nói xong cô vứt túi xách xuống bàn, ngồi xuống cái ghế sofa êm ái, hai chân bắt chéo, tay chống cằm nhìn Âu Thành Triệu.
“Cả đường phố đang tràn ngập thông tin tẩy chay công ty Lạc Ân Nghiên đó”
“Thì sao?”
“Chà, không quan tâm người yêu bé bỏng của em à?”
“Chị ta xứng?”
Nghe cậu nói Châu Ái Nghi cười một điệu cười sản khoái, tay vỗ vào nhau tán dương Âu Thành Triệu.
“Chị không nghĩ em rất nhanh lại có thể hành động như vậy.
Chỉ mới một ngày thôi mà làm công ty cô ta chới với rồi”
“Hư…chị còn phải nói sao?”
“Để cảm ơn em thì hôm nay tới nhà chị ăn cơm đi, chị mời”
Âu Thành Triệu xoay bút, dựa vào ghế, mắt cũng không mở mà chỉ nhắm lại rồi trả lời từ tốn.
“Hôm khác đi, tối nay em có việc”
“Việc…việc gì?”
Ngẫm nghĩ một lát, Châu Ái Nghi gật đầu ngờ ngợ.
Không cần Âu Thành Triệu lên tiếng cô đã cướp lời.
“À…an ủi người yêu bé bỏng sao? Nếu mà bận thì thôi vậy, chị