Trong khu dân cư, bầu không khí về đêm yên ắng lạ thường.
Hôm nay Lạc Ân Nghiên ở công ty xử lý công việc đến tận hơn 9 giờ tối nhưng cũng không khả quan lắm, dù vậy nhưng cô vẫn phải kết thúc công việc để về nhà.
Trong hai ngày qua Lạc Ân Nghiên ăn uống thất thường, khiến tinh thần cô kiệt quệ đi trong thấy.
Xách trên tay vài bọc thức ăn cho bữa tối, cô chầm chậm tiến đến cổng nhà.
Tay móc lấy chìa khoá chuẩn bị mở ra thì bỗng dưng cô thấy ổ khoá đã mở từ bao giờ, trong nhà cũng được bật đèn sáng trưng.
Lạc Ân Nghiên nhíu mày, mở cổng bước vào nhà.
Vừa tới cửa cô liền nghe vài tiếng lạch cạch trong phòng bếp.
Thay giày xong liền nhanh chóng đi vào, rất nhanh đã thấy được bóng dáng của người thanh niên cao lớn, trên thân hình vạm vỡ đang mang một chiếc tạp dề màu hồng, đầu cúi xuống lúi húi nấu đồ ăn.
Cả ngày mệt mỏi, khi thấy được bóng dáng của Âu Thành Triệu cô đột nhiên cảm thấy mình được an ủi, chỉ muốn đi lại ngã vào vòng tay ấm áp của cậu, chỉ muốn tìm một bờ vai dựa dẫm khiến cô có thể phần nào giảm bớt áp lực.
Cô đặt nhẹ đồ ăn lên bàn, rồi nhẹ nhàng bước chân đi lại, vì đi dép trong nhà nên cũng không ra tiếng động gì to lớn, Âu Thành Triệu cũng không nhận ra phía sau có người.
Cho đến khi một vòng tay nhỏ bé ôm lấy eo mình, thì cậu mới giật mình quay ra.
Thấy được khuôn mặt quen thuộc Âu Thành Triệu thấp giọng cười, quay lại hôn và má Lạc Ân Nghiên một cái rồi ôm đáp lại.
Lạc Ân Nghiên nhắm mắt dựa vào lồng ngực cường tráng, hấp thụ sự ấm áp của cậu.
Một giọng nói ôn nhu vang lên từ phía trên.
“Sao chị về trễ vậy? Hôm nay em vừa học vài món cơ bản để nấu cho chị ăn đó, lên tắm rửa rồi nhanh chóng xuống ăn nhé”
Cô không trả lời chỉ lắc đầu nhẹ, rồi chậm chạp nói.
“Vết thương ở cổ đã ổn chưa? Cả tay nữa”
“Ổn rồi”
Bầu không khí im lặng một lúc, Âu Thành Triệu lại lên tiếng.
“Mấy nay công ty như vậy, chị có mệt lắm không hửm?”
Vừa nói cậu vừa áp lấy khuôn mặt nhỏ bé nâng lên, từng nụ hôn rớt xuống như mưa trên mặt người con gái.
Có lẽ vì áp lực nên lúc này có thể thấy được cánh mũi hơi hồng hồng, mắt cũng phờ phạc do khóc.
Âu Thành Triệu nhận thấy điều này, mắt nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc trong lòng bỗng trở nên phức tạp, ánh mắt cậu rũ xuống tự nhiên lại buồn bã, mặc dù vậy Âu Thành Triệu không nhận ra tâm trạng thất thường của mình, mà ngay cả Lạc Ân Nghiên đang nhắm mắt cũng không thấy khuôn mặt cậu bây giờ.
Âu Thành Triệu cắn môi thở dài một hơi, hai ngón cái đưa lên vuốt từ chân mày rồi đến đôi mắt mệt mỏi ấy, giọng tự nhiên lại trở nên ôn nhu.
“Chị đi tắm đi rồi ăn cơm”
“Ừm”
“Mà tại sao cậu lại vào được vậy.
Tôi nhớ không có đưa chìa khoá nhà cho cậu”
“Là em đi làm”
“Vậy sao?”
“Ừm”
Trầm ngâm đôi chút, Lạc Ân Nghiên lại cất tiếng.
“Cậu không tính về nhà sao? Tối nào cũng ở đây, căn nhà của cậu lại để trống à?”
“Chị đuổi em sao?”
“Không có…chỉ là…”
Chưa kịp nói hết câu, Âu Thành Triệu đã đẩy cô ra, bàn tay đặt lên đôi vai thiên nga xoa nhẹ.
“Thôi được rồi chị tắm đi, em nấu xong món này là xong đó”
Nghe cậu nói vậy cô cũng đành thở một hơi dài rồi quay người đi lên.
Âu Thành Triệu nhìn theo dáng người con gái từ từ lên lầu, đôi mắt đào hoa híp lại một cái nhẹ như đang suy tư cái gì đó, sau liền mặc kệ quay người vào bếp.
Vài phút sau, Lạc Ân Nghiên rất nhanh cũng đã tắm xong.
Cô vác một thân mái tóc ướt đẫm, trên người mặc một bộ đồ ngủ thoải mái.
Tay đang cầm khăn vừa đi xuống vừa lau nhẹ lên mái tóc xoăn màu nâu.
Âu Thành Triệu lúc này đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, dựa vào ghế tay cầm điện thoại lướt lướt gì đó, những món ăn cũng đã sắp xếp gọn gàng trên bàn.
Thấy cô đi tới cậu liền tắt điện thoại bỏ qua một bên, nụ cười ôn nhu được dán lên khuôn mặt đẹp hoàn mĩ ấy.
“Xong rồi sao?”
“Ừm”
“Chị ngồi xuống đi” Nói xong cậu sắp bát đũa ra, lấy một bát cơm đầy ngắt bỏ trước mặt Lạc Ân Nghiên.
“Chị ăn đi, em thấy chị ốm hơn rồi đó.
Việc công ty cứ tạm bỏ qua đi, sức khoẻ mới là thứ quý giá”
Lạc Ân Nghiên ngồi xuống không nói, cũng không đáp lại câu nói của cậu, chỉ thẫn thờ nhìn xuống nền nhà.
Cô đang suy nghĩ không biết có nên nhờ cậu giúp không? Không biết phải nên mở lời như thế nào, dù cả hai đã xác định được mối quan hệ nhưng cô vẫn cảm thấy gượng gạo khi mở lời nói về vấn đề này.
Suy tư một lúc Lạc Ân Nghiên mới từ từ ngước lên, nhìn người thanh niên trước mặt đang ăn cơm ngon lành, tâm trạng hoàn toàn thoải mái không phải lo nghĩ, lo âu như cô.
“Âu Thành Triệu!”
Dừng lại động tác ăn cơm, cậu nhìn cô nhẹ nhàng hỏi.
“Sao vậy?”
“Ừm tôi…tôi có chuyện muốn nhờ cậu”
“Sao phải chần chừ làm gì? Em là người yêu chị, chị cứ nói đi em sẽ giúp mà, cứ ấp úng mãi”
Cô mỉm cười yếu ớt, ổn định lại tâm trạng gấp gáp của mình.
“Cậu có thể giúp tôi…dìm hết thông tin xấu trên mạng xuống được không?”
“Sao cơ?”
Âu Thành Triệu nhíu mày, tay đặt đôi đũa xuống nhìn cô chằm chằm.
“Sao…sao vậy?”
Thấy ánh mắt như lửa đốt của cậu nhìn mình, cô bỗng nhiên lại thấy hoang mạng lạ thường, bàn tay theo bản năng nắm lại với nhau mong chờ câu trả lời.
“Không sao, chị ăn cơm đi việc này em sẽ giải quyết”
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Chị không cần khách sao như vậy, em là người yêu chị mà.
Nếu chị mà còn vậy nữa em sẽ không giúp đâu”
Nghe được câu trả lời của cậu xong tâm tình Lạc Ân Nghiên mới thả lỏng