Ngày hôm sau, trường quay ( Ngộ Long Dạ).
Văn Tinh Trạch cảm thấy có điều gì đó đã xảy ra trong đoàn phim mà cậu không biết, từ sáng sớm đã bắt đầu quái quái.
Đoàn phim phát bữa sáng, Trì Yến giúp cậu cầm một phần.
Bởi vì Văn Tinh Trạch đang khẩn trương xem kịch bản không rảnh uống sữa đậu nành, Trì Yến liền tiện tay mở nắp sữa đậu nành, để Văn Tinh Trạch há miệng cắn ống hút.
Toàn bộ đoàn phim đột nhiên yên tĩnh.
NG một lần ở giữa, bởi vì động tác cầm kiếm của Văn Tinh Trạch không đúng, Trì Yến cầm kịch bản nhấc cổ tay giúp cậu điều chỉnh tư thế.
Hàng chục con mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu bất ngờ đổ dồn về phía họ.
Trước khi quay cảnh thứ hai, phụ kiện Văn Tinh Trạch bị rối, Trì Yến tiện tay giúp cậu sửa lại ngọc quan vấn tóc.
Khu nghỉ ngơi Hứa Thiến Thiến lại lần nữa bưng kín mũi.
Văn Tinh Trạch: "???"
"Có phải đoàn phim bị ma ám không?" Văn Tinh Trạch không nhịn được hỏi Chúc Bác.
Chúc Bác: "...!Cậu đừng động, bọn nó ở phía trên."
Bên phía đạo diễn, Trì Yến xem đoạn phát lại, lên tiếng: "Văn Tinh Trạch, lại đây."
Văn Tinh Trạch phát hiện ra một quy luật rằng bất cứ khi nào cậu tám chuyện với Chúc Bác hoặc Hứa Thiến Thiến, trong vòng 3p Trì Yến nhất định sẽ gọi cậu, cứ như giáo viên chủ nhiệm cấp ba bắt gặp yêu sớm.
Bất quá Văn Tinh Trạch vẫn tung tăng qua đó.
"Lời thoại, giữa câu này dừng lại 2 giây." Sau khi Trì Yến nói vài câu, thấy Văn Tinh Trạch hình như có chuyện muốn hỏi, anh liếc mắt nhìn cậu "Có câu hỏi gì?"
Vị trí đạo diễn có tầm nhìn đẹp nhất toàn bộ trường quay, tất cả các cảnh tượng liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Văn Tinh Trạch tỉ mỉ lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng động bất thường từ khắp nơi trong đoàn làm phim, liền hỏi: "Thầy Trì, các người hôm qua quay phim có mời thầy về cúng không?" Thoạt nhìn âm khí rất nặng.
Trì Yến: "Có."
Anh dừng một chút, giải thích: "Thực hành trực tuyến, dâng hương trên app Phật, thả 3 lần Chú Đại Bi."
Văn Tinh Trạch: "..." Đúng là khá tiện nhỉ, Văn Tinh Trạch nói "Lần sau tốt hơn nên làm ngoại tuyến đi."
Trì Yến ừ một tiếng.
Thời gian nghỉ ngơi còn 5p, Chúc Bác bên kia còn đang chờ Văn Tinh Trạch trở lại chơi game.
Văn Tinh Trạch: "Thầy Trì?"
Trì Yến: "Tôi hỏi cậu."
Văn Tinh Trạch rửa tai lắng nghe.
"Cậu" Trì Yến dừng lại một chút, hỏi "Thích diễn viên nào nhất?"
Văn Tinh Trạch: "Ngài đó."
Trì Yến không nói.
Văn Tinh Trạch: "?"
Không biết qua bao lâu, Trì Yến rốt cục mở miệng lần nữa, hỏi: "Vậy em có thích anh...!diễn xuất không?"
Văn Tinh Trạch: "Thích." Hai vấn đề này khác nhau ở chỗ nào sao?
Trì Yến: "Nối liền 2 câu rồi nói."
"?" Nối liền câu rồi nói? Văn Tinh Trạch phát hiện mình càng ngày càng không thể hiểu nổi thầy Trì, cậu sờ sờ mũi "Tôi thích diễn xuất của ngài?"
Trì Yến ánh mắt tối sầm lại: "Thêm chữ Rất vào."
Văn Tinh Trạch: "A?"
Văn Tinh Trạch nỗ lực suy tư chốc, vẫn lơ ngơ: "Tôi thích diễn xuất tốt của ngài?"
Trì Yến: "......"
Trì Yến hít sâu.
"Từ đầu tiên của dòng đầu tiên trang 23 kịch bản, từ thứ năm của dòng dưới, hãy đọc chúng cùng nhau" Trì Yến thay đổi phương pháp khác, nói "Xuất phát từ nội tâm."
Văn Tinh Trạch: "Tôi có thể xem kịch bản sao?"
Đây là thầy ngữ văn kiểm tra phần đọc thuộc lòng sao?
Trì Yến dựa vào ghế đạo diễn, thần sắc lãnh đạm, ra hiệu cứ tùy ý.
Đột nhiên một con quạ từ đâu bay tới, đậu trên cổ tay Văn Tinh Trạch, con quạ có một đôi mắt đen láy lấp lánh.
Văn Tinh Trạch thấy nó có chút quen mắt, nhìn kỹ, hình như là con đứng trên vai cậu hôm kích hoạt lăng kính Huyết tộc.
Nhớ tới lúc đó nó rụng rất nhiều lông chim, giờ nhìn lại quả nhiên trên trán con quạ vẫn còn hơi trọc.
Văn Tinh Trạch lật kịch bản chút, nói: "Đọc liền nhau là, Tôi rất thích..."
Bỗng.
Ngay trước khi Văn Tinh Trạch nói hết câu, trước mặt 2 người, con quạ kia há mồm cắn chặt một tờ kịch bản, nhai nhai nhai.
Sau đó ừng ực ngửa đầu nuốt.
Văn Tinh Trạch: "?"
Trì Yến: "...?"
Con quạ nhìn Trì Yến, phát ra âm thanh cười trên sự đau khổ của người khác: "Dát, dát, dát —— "
Trì Yến vô cảm.
Anh trầm mặc một lát, bỗng nhiên xách ngược con quạ đen kia lên, đi tới hướng trợ lý sinh hoạt phụ trách thức ăn bên kia.
Trì Yến lạnh lùng nói: "Buổi trưa thêm món."
Tiếng kêu vênh vang đắc ý của con quạ im bặt.
Sát ý, nó cảm nhận được rất rõ sát ý!
"Thầy Trì bình tĩnh!" Văn Tinh Trạch nhanh chóng túm áo Trì Yến từ phía sau "Tôi biết con quạ này, nó đã trọc rồi nè, chỉ là con quạ trung niên đầy mỡ, nhất định ăn không ngon đâu."
Thần sắc con quạ lập tức trở nên càng uể oải hơn, nó mổ mổ cánh mình, khó có thể tin nhìn Văn Tinh Trạch: "Dát, cạc cạc??"
Tại sao lại có thể công kích thân quạ nó?
Bởi vì Huyết tộc lên sân khấu luôn có rất nhiều lông vũ đen, thoạt nhìn tương đối hoa lệ có bài diện, nó trọc còn không phải là vì Văn Tinh Trạch sao?!
"..."
Trì Yến cuối cùng vẫn đem con quạ thả ra, nhìn anh có vẻ không vui lắm.
Tuy nhiên con quạ cũng không dám đi khiêu khích Trì Yến lần nữa, run lẩy bẩy núp trên vai Văn Tinh Trạch.
Con quạ mới tới thành công chiếm được sự chú ý của toàn bộ đoàn phim, không vì lý do gì khác, đây là một con quạ thành công phản kháng được đạo triễn Trì.
Có thể nói là anh hùng giữa bầy quạ.
Buổi trưa phát cơm hộp, con quạ còn chưa đi, nhân viên công tác và các diễn viên vây quanh Văn Tinh Trạch, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Đặt cho nó cái tên đi" Hứa Thiến Thiến nói "Thánh đấu kị sĩ?"
Chúc Bác: "Ha ha ha ha —— "
Ngay đó.
Mọi người nhìn phía sau Văn Tinh Trạch, nụ cười lập tức thu liễm, tiếng ho khan liên tiếp.
Văn Tinh Trạch suy nghĩ một chút: "Dạ dạ quạ? Con quạ nhỏ xấu xí? Quạ quay Bắc Kinh?"
Phía sau Văn Tinh Trạch, Trì Yến vừa vặn đi ngang qua.
Anh cầm lon Coca đặt lên đầu Văn Tinh Trạch, mạn bất kinh tâm nói: "Lương thực dự trữ."
Con quạ: "Dát?"
Văn Tinh Trạch cảm nhận được trọng lượng, đưa tay mò đầu mình, mò tới ngón tay Trì Yến và lon Coca.
Văn Tinh Trạch nhất thời sống lưng thẳng tắp không dám chuyển động, nội tâm không ngừng kêu khổ.
"...!Đúng vậy, tên mày sẽ là lương thực dự trữ."
Văn Tinh Trạch đánh nhịp quyết định chuyện này.
Con quạ: "Dát???"
Trì Yến khẽ nhướng này, lúc này mới buông tay ra, bỏ Coca vào trong tay Văn Tinh Trạch.
"Hu hu" Hứa Thiến Thiến ôm hộp cơm "Quá mỹ vị."
Chúc Bác và Văn Tinh Trạch: "Dát?"
Hứa Thiến Thiến giơ tay ra hiệu: "Chính là đạo diễn Trì đặt lon Coca trên đầu A Trạch! Chênh lệch chiều cao thật manh! Đặc biệt giống như thời trung học, giáo thảo đùa cợt người mình thích..."
Chúc Bác và Văn Tinh Trạch hai thẳng nam nghi hoặc: "Dát???"
"Tôi hiểu." Thư kí trường quay bên cạnh gật đầu.
Văn Tinh Trạch kinh ngạc khui Coca, nghĩ thầm, hóa ra các cô đang gặm CP cậu với Trì Yến à, có gì tốt mà gặm?
Có thể bởi vì mọi người không quá quen với Trì Yến, chỉ có Văn Tinh Trạch vừa vặn may mắn được Trì Yến dạy kỹ năng diễn xuất 7 ngày, cho nên thoạt nhìn quen mắt hơn một chút, tức là sẽ ngộ nhận nhầm cảm giác CP à.
Ngày hôm nay không có cảnh đêm, chạng vạng 6h tối, là cảnh cuối ngày hôm nay, chủ yếu là Văn Tinh Trạch với Chúc Bác.
Tuy nhiên, đã xảy ra sự cố.
Nguyên nhân như sau, lúc Trì Yến đang giảng diễn cho Văn Tinh Trạch, lương thực dự trữ ngủ gà ngủ gật bên cạnh đột nhiên tỉnh lại, phất cánh bay tới vai Văn Tinh Trạch.
E rằng mới vừa tỉnh ngủ, con quạ quên mất Trì Yến khủng bố, nháy mắt nhỏ bán manh với Văn Tinh Trạch.
Dù sao cũng là con quạ hói đầu, Văn Tinh Trạch tuy rằng không cảm thấy nó đáng yêu, nhưng cảm thấy nó thật đáng thương, đưa tay sờ sờ đầu trọc của nó: "Ngoan."
Sau đó lương thực dự trữ đắc thắng liếc mắt nhìn Trì Yến, mặt xấu đắc ý dùng cánh vỗ vỗ mông.
Nếu như nó biết nói, nhất định trong miệng lúc này là Lêu lêu lêu.
Văn Tinh Trạch: "..."
Trì Yến: "......"
Lập tức, toàn bộ người trong đoàn phim bỗng nhiên cảm giác được một luồng gió lạnh!
Nhắc tới cũng đúng dịp, vốn dĩ còn chưa quá tối lúc này sắc trời đột ngột tối sầm lại, tiếng gió vù vù vang lên, trong rừng cây truyền đến một tiếng sột soạt không rõ, như có mưa rào sắp tới.
Lông cả người lương thực dự trữ xù lên, không dám dán lên người Văn Tinh Trạch, cái chân mảnh mai từng bước từng bước dịch qua một bên.
Cứu mạng với, sát khí so với lúc trước càng dày đặc hơn! Lần này, nó thực sự có thể được sử dụng để làm súp quạ rồi!
Kẻ nhân loại này thật sự là nhân loại sao, lương thực dự trữ sắp khóc, thân là sử ma Huyết tộc con quạ cũng vô pháp chống lại.
Toàn bộ đoàn phim cũng bắt đầu run lập cập.
Người làm nghệ thuật vốn dĩ mê tín hơn người bình thường nhiều, huống chi đây là rừng sâu núi thẳm.
"Mịa nó, thật sự bị ma ám thì làm sao bây giờ?" Chúc Bác cả người đều nổi da gà, cùng run rẩy chung với lương thực dự trữ, cũng sắp khóc "Sớm biết vậy không nên làm trực tuyến."
Chỉ có Trì Yến vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ngồi ở vị trí cũ, nắm clapperboard, liếc Văn Tinh Trạch một cái.
Vẻ mặt Trì Yến có hơi bất mãn.
Văn Tinh Trạch lá gan khá lớn, sợ cũng không phải sợ, nhưng đó không phải là cách để trì hoãn việc quay phim.
Văn Tinh Trạch nhìn Trì Yến, đột nhiên cái khó ló cái khôn, làm ra một hành động làm cho tất cả mọi người khó hiểu.
——Dưới cái nhìn của hơn mười diễn viên và hàng trăm nhân viên, Văn Tinh Trạch đưa tay, sờ sờ đầu Trì Yến:
"Ngoan."
Sử dụng các cử chỉ tương tự như khi mò quạ.
"..."
Tiếng gió ngừng.
Trì Yến an tĩnh.
Toàn bộ đoàn phim cũng an tĩnh.
Kênh trực tiếp luôn đầy ắp, với 20 triệu người trực tuyến tại thời điểm này.
2s yên tĩnh.
Sự đố kị làm nhóm quốc dân Muse vặn vẹo.
【 Tên ngốc to con:??? Mới vừa rồi tôi còn đang cười trên sự đau khổ của người khác 】
【 Gả cho phân đội nhỏ của bệ hạ: Đáng ghét, tức chết tôi rồi 】
【 Audyug: A a a a chết tiệt!! 】
【 Phi bạch 11: Đáng ghét!!! Tôi cũng muốn được bệ hạ sờ đầu, kiến nghị đưa Trì ảnh đế với con quạ kia đem đi hầm ngay!!! 】
- -------------------------
Chủ tinh Huyết tộc, pháo đài cổ trên vách núi.
Tinh cầu đêm vĩnh hằng, tiếng gió lạnh, những ngọn đèn xanh thẫm treo lơ lửng trên không.
Quạt lông vũ đen trong tay Lilith nát thành bột phấn.
Cô nàng đứng lên, nữ hầu lập tức cung kính tiến lên hỗ trợ xoắn tóc và chỉnh sửa váy, cuối cùng quản gia giúp cô nàng phủ thêm áo choàng sẫm màu.
Lilith bước tới cửa, trụ La Mã tối hôm qua bị Oss bóp nát còn chưa kịp xử lý, vắt ngang ngoài điện.
Nữ nhân giẫm lên đôi giày cao gót mười phân, trực tiếp giẫm nát cây cột thêm lần nữa, phảng phất như thể đó là cổ của quân chủ láng giềng.
"Hộp linh hồn, ngày hôm nay tới ai?" Lilith hỏi quản gia, mặt mày lạnh lùng, đôi mắt chuyển sang màu đỏ sẫm khi Huyết tộc tức giận.
Quản gia mặc chế phục Anh khom người: "Là Solon điện hạ ạ."
Lilith cau mày.
Thứ tự trước sau mỗi lần đi là do