Và cả hai bóng hình ấy đều biến mất trong không gian như chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng ở một ở nơi nào đó tiếng quát mắng ngày càng vang dội
- Mày ở đâu. Bước ra đây cho tao
Đôi chân rụt rè chạy đến, gương mặt đầy lo lắng sợ hãi
- Tao bảo mày đi vào bếp pha sữa cho Yên Yên, cắt cỏ ngoài vườn tại sao giờ này mày còn ở đây vậy hả?
Một cô bé trạc tuổi như vậy chạy đến, với chiếc đầm công chúa đang cầm trên tay một ly sữa nóng giọng nói kiêu ngạo nói:
- Chắc hẳn nó vẫn nghĩ mình là tiểu thư của Lương gia đây mà.Ha ha ha thật nực cười. Đồ dơ bẩn, lười biếng.Con còn thấy nó ăn vụng bánh bao nữa đó mẹ.
- Không. Tuệ Nhi không lười biếng, không ăn vụng. Đó là đồ ăn sáng của Tuệ Nhi mà.
- Lại còn cãi nữa. Ngươi muốn chết mà phải không. Bỗng bàn tay to đó giơ lên.
Choang!!! Chiếc ly sữa vỡ nát vương vãi khắp cả căn phòng,hất đổ cả ly sữa xuống đất.
Do chiều cao của Tuệ Nhi khá nhỏ nên toàn bộ đều đổ hết lên chiếc cổ của cô bé và văng một ít lên tay của Yên Yên làm cho Yên Yên khóc dữ dội.
- Đau quá, mẹ ơi. Hu hu hu.
Chát……..Khuôn
mặt nhỏ nhắn của Tuệ Nhi xuất hiện dấu 5 ngón tay đỏ ửng nhưng cô nhất quyết không khóc,không kêu.
- Tiện nhân tất cả là do người. Yên Yên mà bị sao ta sẽ giết ngươi.
Cả hai mẹ con đều bước ra khỏi căn nhà gỗ đó. Chỉ còn lại Tuệ Nhi. Cô bé liền bật khóc
- Tuệ Nhi cũng đau mà. Sao chẳng ai quan tâm đến Tuệ Nhi cả vậy.Hu hu hu.
Bỗng nhiên cô liền nhớ đến một điều gì đó. Liền chạy nhanh ra khu rừng. Nhưng trước mặt cô chẳng còn ai cả, chỉ còn lại tiếng chim hót và côn trùng kêu.Khuôn mặt cô bé bỗng chốc chỉ toàn là nước mắt:
- Huhuhuhuhuhuhu
Từ đâu xa xuất hiện một bà vú đến trước mắt cô bé:
- Sao vậy bé con của bà. Bà Chu có nấm cho con đây.Bà vừa vào rừng hái nấm cho con đó.
Cô bé ngước đôi mắt to tròn ngập nước lên. Ở nơi đây chỉ có Vú Chu là thương cô nhất. Cô liền ôm chầm lấy bà.
- Con đau quá.