Khi Chung Tuấn Đồng về nhà thì đã mười giờ.
Thời Nghi nhắn tin hòi hắn muốn ăn bữa khuya không, Chung Tuấn Đồng nói không cần.
Chờ Chung Tuấn Đồng tắm xong lên giường ngủ, trong phòng ngủ chi chừa lại một ngọn đèn nhỏ.
Thời Nghi lập tức quay người lại về phía chồng, ánh mắt như phát sáng: "Anh dọn dẹp lại nhà cửa một lằn, sửa lại vài cái đồng hồ đeo tay bị lỗi giờ của em, đôi ùng em đặt cũng đến rôi, anh giúp em nhận. Anh còn làm bánh bông lan cho em nữa, để sáng mai ăn được không?"
Chung Tuấn Đồng ôm lấy anh, lát sau nói: "Không cần vất vả như vậy."
Thời Nghi chớp chớp mắt: "Không vất vả."
"Không đâu." Thời Nghi cọ cọ trán lên cánh tay của hắn, tóc đen rối lên, mềm mại nói: "Em làm việc vất vả, anh cũng không phải trẻ
Ông hỏi: "ĩhời Nghi, trò còn tiếp tục viết không?"
Thời Nghi nghe vậy cám thấy hồ thẹn đến không ngẩng nồi đầu lên, chi buồn buồn đáp: "Không ạ."
Giáo sư tóc đã điểm bạc, ôn hòa nói với anh: "Sao lại không tiểp tục? Tác phẩm "Bong bỏng mùa xuân’ cúa ưò hước kia được khen ngợi rất nhiều, đến giò thầy còn đưa ra làm ví dụ cho học sinh trong lớp."
Giáo sư vỗ vỗ bờ vai anh: "Thử tiếp tục cầm bút đi."
Một câu giải thích hay từ chối Ihời Nghi cũng nói không ra, chỉ là cảm thụ sức nặng trên bờ vai, mặt đỏ tới mang tai gật đầu, vẫn như cậu học sinh ngây ngo ngoan ngoãn nam đó.
Mạch suy nghĩ của Thời Nghi hỗn loạn, nhở lại một vài ý tưởng ấp ủ từ thời đại học, lại nhớ đến một số truyện thần thoại cổ tích.
Nhưng những điều này đổi với Thời Nghi mà nói đều không đủ mới mé, không đú đặc biệt.
Thời Nghi ngây ngấn chừng mấy ngày, Chung Tuấn Đồng đương nhiên phát hiện được, hỏi anh làm sao vậy.
Thời Nghi có chút ngại ngùng đáp: "Anh ở nhà hơi buồn, muốn viết một chút gì đó."
Anh cũng không tiện nói như vậy là sáng tác.
Ai ngờ Chung Tuấn Đồng cời áo khoác xong thì xoay người, nghiêm túc nói: "Vậy thì tốt. Nếu anh muổn viết thì nên viết, đừng uổng phí tải năng của mình."
Thời Nghi sứng sốt một chút, vành tai ứng hồng: "Nào có tài năng gì, anh chi tùy tiện viết thôi."
"Không được tùy tiện." Chung Tuấn Đồng nhìn vào mắt anh, "Anh phải dùng toàn lực đề viết chứ."
Tối hôm đó, Thời Nghi mơ một giấc mơ, trong mộng là biền xanh mênh mang, anh biến thành một chú ốc mượn hồn hồng hồng, ưốn ưong một vò dừa rỗng, bắt đầu hành ưình lưu lạc cúa mình.
Anh gặp rất nhiều sinh vật kỳ quái trên đảo, cũng gặp rất nhiều tình huống hung hiểm ttên mặt biển, thậm chỉ một lần còn bị gió thổi
Tôm hùm ao ước mình cỏ thề dùng cái càng còn lại đế chống lại bọn tôm cùng tộc đã cười nhạo minh.
Mãi đển tận khi anh vô tinh chạy vào chậu nước của một cậu bé. Bé trai hỏi anh, mặt trời bay lẽn từ đâu vậy? Mặt trăng lại hạ xuống ở vùng biền nào? Những vì sao có phải giấu mình ưong san hô lấp lánh, sau đó đến đêm mới lộ diện hay không?
Anh cũng rất muốn biết, vì thể mang theo nghi vấn mà lên đường.
Hôm sau tỉnh dậy, Thời Nghi liền viết lại nội dung chính của câu chuyện này, bắt đầu chỉnh sửa lại.
Mỗi ngày anh đều viết thêm tầm hai, ba ngàn chừ. Cứ như vậy sau ba ngày, anh đột nhiên tự hỏi, câu chuyện này anh viết cho ai đọc
Anh hết xóa lại sửa, cuối cùng cũng viết được một sườn truyện cùng một vài đoạn ngắn. Sau đó anh lại lập tức nhận ra đây không phải
Thời Nghi cái gì cũng không quản, viết hết cái bút chì này đến bút chì khác, hết tờ giấy này sang tờ giấy khác.
Trong lúc anh đang làm mì rau ờ nhà thì cố Miễn gọi điện thoại tới: "Em đến sân bay rồi, anh đang ở đâu? Em có thể tới tìm anh không?"
Thời Nghi bất ngờ, lại nghĩ đến cổ Miễn không quen thuộc nơi này mà một thân một mình