Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Nghi vẫn canh cánh trong lòng chuyện Chung Tuấn Đồng không ôm anh tối qua.
Anh nhận ra, vì Tuấn Đồng rất ít khi từ chối nên anh càng đưa thêm nhiều yêu cẩu cho đối phương. Thế nhưng như vậy có phài là lòng tham không đáy không?
Chung Tuấn Đồng đang thắt cà vạt, Thời Nghi bèn đến chọn một cái đồng hồ đã chinh tốt mấy ngày trước.
Chung Tuấn Đồng ngồi bên giường đi tất, Thời Nghi liền nứa quỳ cầm lấy tay hắn, tháo dây đồng hồ ra, chỉnh mặt đồng hồ đến đúng vị trí rồi cẩn thận gài lại.
Anh không thả tay ra, nhẹ nhàng nắm hờ lấy cổ tay chồng, không nờ buông lại không dám nắm chặt lấy. Cả người thật giống như vùi giữa hai chân hán, điệu bộ hạ mình, ngẩng đầu ngước nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Tuấn Đồng, hôm nay đeo cái này được không?"
Chung Tuấn Đồng quan sát anh, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt mù sương cúa đối phương.
"Không hợp với âu phục hôm nay của em."
Thời Nghi lúc này mới như tỉnh mộng, luống cuống tháo cái đồng hồ kia ra, thấp giọng nói: "Vậy hay là đeo đồng hồ của hôm qua. Anh lấy cho..."
Còn chưa dứt lời, Chung Tuấn Đầu đã đưa tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường tự đeo lấy.
Cũng không cẩn Thời Nghi.
Thời Nghi sững người đứng dậy, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu không ác ý, "Vậy ăn sáng đi."
Chung Tuấn Đồng không ăn bao nhiêu đã vội vàng mang túi rời đi.
Thời Nghi ngồi bên bàn ăn, không biết vì sao hắn lại vội vã như vậy? Ngồi ăn cùng anh lâu thêm một chút thì tốt biết may.
Cả ngày Thời Nghi đều không yên lòng. Anh muốn nói chuyện cùng chồng, cầm điện thoại lại gọi không được, mà nhắn tin thì không biết nói gì.
Tuấn Đồng thấy mình phiền phức sao?
Thời Nghi tự cổ vũ minh, trước đây Tuấn Đồng đồng ý cho anh gửi tin nhắn cho hắn. Bởi Chung Tuấn Đồng đã đồng ý nên anh dường như nhận được dũng khí vô hạn.
Anh đắn đo một hồi, rốt cục gửi cho Chung Tuấn Đồng một câu: "Tuấn Đồng, hôm nay anh làm trứng nấu rượu, em có muốn ăn không?"
Bên kia rất lâu cũng không hồi âm.
Giong như đá chìm biến lớn.
Thời Nghi càng đứng ngồi không yên.
Hôm qua chồng không ôm anh, hôm nay không đế anh đeo đồng hồ cho, bữa sáng anh làm thì chỉ ăn một chút, cả tin cũng không nhan lại.
Tùng việc tùng việc xuất hiện như tuyết rơi, chỉ trong chốc lát đã khiến mọi thứ đóng băng.
Tuấn Đồng nhất định là ghét mình rồi.
Chỉ vì một lời hứa nên hắn mới kết hôn cùng anh, một người đơn điệu vô vị không có gì trong tay như anh.
Anh cũng không phải chưa từng bị người chán ghét, chịu đựng việc này như một lẽ dĩ nhiên.
Vì vậy anh cũng sớm chuẩn bị tinh thần nếu bị người chồng mình sớm chiều chung đụng ghét bỏ.
Thời Nghi run rẩy sợ sệt, chạy vọt vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy quần áo đang treo trong tủ ra rồi như sóc nhỏ chạy trốn mà giấu mình vào trong đó, đóng cửa tủ.
Anh ôm lấy đầu gối mình, nhắm chặt mắt lại.
Quanh quân nơi đẩu mũi là mùi long não cùng hương thơm từ quẩn ảo, có của Chung Tuấn Đồng, cũng có của chính anh. Không gian đóng kín vốn nên giúp anh cảm thấy an toàn, thế nhưng loại kết hợp hiện tại lại khiến anh càng thêm khủng hoảng.
Không khí ít ỏi dẩn khiển anh ngạt thở, trong lúc há mồm thở dốc, đôi mắt cũng cực kỳ đau đớn, tựa như bị kim đâm vậy.
Anh qua loa quệt mắt, lau ra một vệt nước.
Thời Nghi tự giam mình irong ngăn tủ, tới khi sắp hít thở không thông mới mở cửa tủ ra thở mẩy hơi.
Nhung đến bốn giờ chiều anh vẫn ra ngoài, đến siêu thị mua nguyên liệu làm cơm tối.
Có lẽ là vì quá mất tập trung, trong lúc đi về, anh đụng phài một chiếc xe đạp điện, ngã lăn ra đất.
Túi ni lông rơi khỏi tay, nguyên liệu nấu ăn bên trong lăn ra ngoài. Một quá cà chua ưòn lăn ra đằng xa.
Anh nhanh chóng đứng lên chạy đi nhặt, cũng không đế ý chủ chiếc xe gọi