Ngọc phách đáng thương mới vừa sinh ra linh trí không lâu, nó còn chưa được mở mang kiến thức về thế giới phong phú của loài người, thế mà rốt cuộc lại rơi vào tay của một tên đạo sĩ hung ác.
Quan trọng hơn hết là...
Ngọc phách nhận ra mình không đánh lại tên đạo sĩ này thật!
Tức á!
Là một linh vật, ngọc phách cũng có sự nóng nảy của riêng mình.
Sau khi đắn đo suy tính một lúc, ánh hào quang cứ thế dứt khoát tối hù đi — Giả chết luôn!
Mạnh Thiểu Du liếc nhìn ngọc phách đang giả chết, cậu khẽ cười một tiếng, tiện tay đặt viên ngọc vào bên trong hộp gỗ.
Không phải là cậu đổi ý đâu, chỉ là nếu muốn dùng viên ngọc này để làm pháp khí, cậu phải bảo dưỡng nó nhiều hơn.
Vài ngày sau khi viên ngọc bị xếp xó một bên, Mạnh Thiểu Du có vẻ như đã quên béng về nó.
Trái lại, Diệp Hòa Phong lại luôn đi đi về về để trông chừng.
Con búp bê ngồi bên cạnh hộp gỗ, liếc nhìn viên ngọc tối mờ, hắn nghĩ bụng chắc viên ngọc này định giả chết tới cùng luôn đây.
Là một người từng trải, Diệp Hòa Phong sờ sờ phần đỉnh của viên ngọc, nói: "Vật nhỏ à, ngươi còn chưa biết tiểu đạo trưởng ghê gớm thế nào đâu.
Ngươi phải biết là có vô số Vô Thường đánh nhau vì đạo trưởng Mạnh của bọn mình đó!"
Hắn nhìn thoáng qua viên ngọc nọ, thở dài một cách yếu ớt, nói: "Đây chính là cơ hội mà bao nhiêu Vô Thường tha thiết ước mong đó!"
Ngọc phách: "..."
Diệp Hòa Phong nói chuyện hệt như mấy tên tư bản hay lừa dối nhân viên rằng làm việc 996 là đang tích đức vậy.
Hắn nói xằng nói xiên hết cái này đến cái kia, cuối cùng nói đến mức mà ngọc phách cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân nó đang ở trong phúc mà không biết hưởng không.
- -
Mạnh Thiểu Du không còn dính líu đến chuyện viên ngọc nữa, thế nhưng người đàn ông trung niên đã gặp trước đó lại tìm đến.
Tên người này là Phạm Tín, ông là ông chủ của một công ty bất động sản.
Bình thường ông cũng không có sở thích bê bối nào cả, chỉ là thích sưu tầm ngọc mà thôi, thế nhưng kể từ khi trải qua chuyện viên ngọc quỷ quái, ông cũng dẹp luôn suy nghĩ sưu tầm ngọc.
Lúc bấy giờ ông tìm đến Mạnh Thiểu Du, cái chính vẫn là vì chuyện viên ngọc.
Hồi trước Mạnh Thiểu Du đã từng nói rằng có người hạ chú lên viên ngọc này, lúc đó Phạm Tín mải chăm sóc vợ con nên không nghĩ nhiều, mãi đến khi rảnh rang rồi, ông mới cân nhắc đến chuyện này lần nữa.
Việc kinh doanh, nhất là kinh doanh bất động sản như ông thì đương nhiên sẽ có lúc kết thù, có đôi lúc chỉ vì một mảnh đất mà tạo ra không ít kẻ thù.
Phạm Tín tự nhận mình là người hiền lành, thế nhưng khi để tay lên ngực tự đánh giá, vì kinh doanh rất lâu nên ông vẫn làm mích lòng rất nhiều người.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện hạ chú, ông lại có phần sợ hãi.
Quan trọng hơn cả là, tuy lần này đối phương không thành công, nhưng ai biết được có lần tiếp theo hay không?
Phạm Tín suy đi nghĩ lại, ông vẫn cảm thấy xung quanh mình không an toàn, bèn tìm đến Mạnh Thiểu Du rồi chi ra một khoản tiền không nhỏ, mong cậu giúp tìm ra người hạ chú kia, hoặc là khiến cái tên đối thủ này không dám bén mảng lại gần ông nữa cũng được.
Mạnh Thiểu Du vốn định đồng ý, nhưng ngẫm lại thì rõ ràng cậu đến đây để ăn Tết cùng thầy Dư, sao lại đi làm ăn được, nên cậu có phần nào do dự.
Thấy cậu ngồi ngây ra trên sô pha, lại nghĩ đến việc hạ chú mà cậu nhắc đến lúc trước, trong lòng Dư Giang Hòa cũng đã hiểu được đôi chút, anh bèn mở miệng nói: "Có một số việc cậu muốn làm thì cứ làm, đừng cả nghĩ quá."
Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân.
Giáo lí của đạo giáo có nói, người tu đạo phải có tâm coi trọng sinh mệnh và duy trì chính nghĩa.
"Tu đạo tức tu tâm", Dư Giang Hòa đã đọc rất nhiều sách về đạo giáo nên anh cũng hiểu rõ những việc này.
Thấy Mạnh Thiểu Du xoắn xuýt vì chuyện đó, sao anh có thể để cho cậu thấy khó xử được?
Diệp Hòa Phong ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ, yên lặng cúi đầu xuống, nghĩ bụng: Có lẽ đây chính là vợ hiền ha.
Nếu thầy Dư đã nói vậy, Mạnh Thiểu Du cũng không đắn đo thêm nữa, cậu nhanh chóng trả lời lại với Phạm Tín.
Lần này đối phương không thành công, chắc chắn sẽ lại tìm cơ hội để ra tay.
Để thuận tiện hơn, Phạm Tín mời Mạnh Thiểu Du đến ở nhà mình luôn, cũng là để đề phòng việc đối phương ra tay vào một ngày không xác định được, Mạnh Thiểu Du còn tiện tay mang cậu chó và viên ngọc đi cùng.
Dư Giang Hòa: "..."
Bây giờ anh hối hận còn kịp không?
Mọi người trong nhà Phạm Tín đã nghe ông kể về chuyện của Mạnh Thiểu Du, cho nên ai nấy đều tỏ vẻ chào đón với cậu đạo trưởng này.
Họ còn niềm nở bảo Mạnh Thiểu Du ở lại thêm mấy ngày, khiến cho thầy Dư buồn rầu không thôi.
Nhà thầy Dư và nhà Phạm Tín cách nhau cũng không xa mà, sao lại đi luôn không về vậy chứ...!
Trong mấy ngày liên tiếp, nhà Phạm Tín cũng không có động tĩnh gì, chắc là do Mạnh Thiểu Du mới giải quyết viên ngọc quỷ quái mấy hôm trước, nên bây giờ bọn chúng còn kiêng dè.
Nháy mắt đã đến tối ngày mười tám tháng một, từ tối mười tám đến sáng mười chín thường là lúc chùa Bạch Vân tổ chức Lễ hội Thần Tiên, phần lớn mọi người sẽ đến chùa Bạch Vân để dự lễ.
Ngày hôm đó cũng được gọi là ngày Yến Cửu, truyền thuyết kể rằng vào ngày này sẽ có thần tiên biến hóa thành người phàm, lẫn vào trong đám đông.
Nếu gặp được thì năm nay sẽ là một năm may mắn.
Do vậy, vào ngày hôm đó, trời đã sập tối nhưng các căn nhà lân cận cũng không sáng đèn, có lẽ họ đều đi đến chùa Bạch Vân cả rồi.
Gia đình Phạm Tín không có hứng thú gì với mấy việc này, hơn nữa vợ con Phạm Tín chỉ vừa mới khỏi hẳn, nên cả nhà đi ngủ rất sớm.
Đêm khuya.
Bên ngoài cổng nhà Phạm Tín nổi lên một trận gió âm quanh quẩn, phát ra tiếng nức nở thảm thiết.
Mạnh Thiểu Du đi ra khỏi nhà, mở cổng, chỉ thấy một đám quỷ đang tụ tập ở ngoài sân không biết từ khi nào, cầm đầu là một con búp bê bị hạ chú.
Xem ra lần này là được ăn cả ngã về không, nếu đám quỷ nô lệ này mà chạy vào nhà thì người nhà này không chết cũng sẽ phát điên mất.
Thấy cửa mở, những con quỷ nô lệ quay đầu lại, không suy nghĩ gì mà vọt thẳng đến cổng nhà.
Mạnh Thiểu Du khóa chặt cửa lại, vừa quay đầu, cậu đã thấy con búp bê đứng đằng trước xông đến, cậu nhanh chóng rút nhánh gỗ đào trong tay ra, đồng thời lao về phía nó!
Cách hành xử của những con quỷ nô lệ này đều là do bị điều khiển, bọn chúng đã không còn lí trí, phần lớn đều ngốc nghếch tiến về phía trước.
Chú chó đen đi theo bên cạnh Mạnh Thiểu Du, cứ thấy con quỷ nô lệ nào là nó cắn con đó, những nơi trên người quỷ nô lệ bị nó cắn phải đều rách một mảng lớn, tuy sau đó dần khép miệng lại, song việc này vẫn có tác dụng ngăn những con quỷ đến gần.
Có sự giúp đỡ của cậu chó đen, Mạnh Thiểu Du chỉ cần đối phó với con búp bê nọ là được.
Con búp bê này được chế tạo rất hoàn hảo, không hề giống với những con búp bê nguyền rủa cậu đã từng thấy trước kia.
Đây hoàn toàn là một con búp bê kiểu chiến đấu, vì không biết đau đớn là gì nên nó giáp lá cà rất hăng!
Ngọc phách được Mạnh Thiểu Du đem đến nhà Phạm Tín cũng đã ý thức được về trận đấu này, nó lén lút phân thân ra để hóng hớt tên đạo sĩ này đánh nhau.
Trong lòng nó cũng thầm muốn nhìn thấy tên đạo sĩ này hú vía một phen.
Chỉ tiếc rằng, tuy con búp bê này đúng là mẫu chiến đấu, thế nhưng gặp phải Mạnh Thiểu Du thì nó vẫn kém hơn một đoạn.
Quan trọng hơn hết, vừa lật tay lại, Mạnh Thiểu Du đã lấy ra một mảnh lệnh bài.
Ngọc phách biết lệnh bài này, đây chính là thứ mà lúc trước Mạnh Thiểu Du đã dùng gỗ sét đánh để khắc ra!
Trong đạo giáo có rất nhiều pháp bảo, lệnh bài cũng là một loại trong số đó.
Trên lệnh bài có một hình tròn ở phía dưới, bên cạnh có khắc hai mươi tám chòm sao, ấn dấu ngũ lôi, một dòng chữ mệnh lệnh để triệu hồi thần linh, đây là một mảnh lệnh bài để thỉnh thần.
Mạnh Thiểu Du vừa lấy lệnh bài ra, con búp bê nọ chợt khựng lại một chút, tuy là một vật chết nhưng nó lại nhận ra nguy hiểm theo bản năng.
Nó vô ý thức lui về phía sau vài bước, sau đó thấy lệnh ngũ lôi trong tay Mạnh Thiểu Du sáng lên.
Một tay cậu làm pháp quyết, miệng lại niệm chú ngũ lôi.
Trùng hợp hôm nay là Lễ hội Thần Tiên, các vị thần được đồn rằng sẽ hạ phàm vào ngày này, một câu niệm chú lại mang khí thế gấp nghìn lần.
Khi cậu bắt đầu ngâm tụng, vô số mây đen tụ lại trên không trung, trong tầng mây truyền đến tiếng sấm gầm gừ, chính khí của trời đất cuồn cuộn vây quanh thân, mặt đất bằng phẳng chợt nổi gió.
Trong khoảnh khắc niệm xong chú ngũ lôi, cậu chỉ thẳng tay về phía con búp bê, mệnh lệnh nói sao làm vậy!
Cuối cùng tầng mây đen cố thủ đã lâu cũng nổ ra một tia sấm sét, ánh sáng màu bạch bổ thẳng xuống từ không trung, trong tiếng đùng đoàng, tia sấm chỉa thẳng vào người hình nhân!
Ngọc phách: "..."!!
Đây là lần đầu tiên mệnh lệnh