Tất Văn Châu tức tối cúp điện thoại, sau đó hắn nhìn tên người gọi điện mà không khỏi: "..."
Hắn ngẫm nghĩ rồi gọi lại, vừa mở miệng đã nói: "Cậu nhặt được điện thoại bằng cách nào? Mau trả về đi biết chưa, không là tôi báo cảnh sát đó."
Dư Giang Hòa ở đầu dây còn lại day day ấn đường, anh mở lời một cách bất đắc dĩ: "Di dộng không bị trộm, là tôi đây."
Anh kể lại tình trạng của cô Tất một phen, sau đó bảo: "Anh tới nhanh đi, việc chiêu hồn cần đến anh."
Tất Văn Châu: "..."
Hắn cầm lòng không đậu nói: "Lão Dư, cậu là Lão Dư thật à? Thật ra cậu mới là người cần được chiêu hồn đúng không?"
Cuối cùng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với bạn bè, Tất Văn Châu vẫn đồng ý đến gặp anh.
Dư Giang Hòa cúp điện thoại, biểu cảm không khỏi trở nên vi diệu.
Mạnh Thiểu Du ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, nhịn cười đến mức sắp ngỏm.
Dư Giang Hòa nhìn qua thì thấy nhóc đạo trưởng dùng đôi mắt ướt sũng nhìn anh, gương mặt cậu tràn ngập ý cười.
Nhóc đạo trưởng chớp mắt mấy cái, nói một cách vô tội: "Em chưa được huấn luyện chuyên nghiệp nên không nhịn được..."
- -
Tuy Tất Văn Châu đồng ý sẽ đến, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm thái độ nghi ngờ với những gì Dư Giang Hòa nói.
Trên đường đi hắn nghĩ bụng, chắc không phải Lão Dư gặp phải chuyện gì nghiêm trọng rồi gọi điện xin giúp đỡ đâu nhỉ.
Vậy nên Tất Văn Châu vừa vào cửa đã nói ngay: "Lão Dư, cậu không sao chứ!"
Kế đó hắn lại thấy Dư Giang Hòa ngồi với một cậu thanh niên, cử chỉ vô cùng thân thiết, cứ như có một lớp bảo vệ ngăn cách bầu không khí xung quanh.
Tất Văn Châu: "..."
Hắn không nhịn được mà lui ra ngoài, xác nhận lại biển số nhà một phen, đây đúng là địa chỉ của Dư Giang Hòa mà.
Kế đó hắn tức giận nói: "Không ngờ cậu kêu tôi tới là để nhìn cậu khoe ân ái!"
Ăn hiếp hắn không có vợ đúng không!
Mạnh Thiểu Du nghe giọng Tất Văn Châu thì lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Trái lại, vẻ mặt Dư Giang Hòa lại hết sức tự nhiên.
Tất Văn Châu mắng một câu rồi nói: "Những thứ cậu nói trong điện thoại là có ý gì?"
Tất Văn Châu vẫn còn nhớ điều Dư Giang Hòa nói trên điện thoại lúc nãy.
Ánh mắt hắn nhìn Dư Giang Hòa còn có chút bất ngờ, hắn nói: "Hồi trước bao nhiêu người bảo thể chất cậu có vấn đề, phải phổ cập mấy chuyện thần quái, lúc đó cậu luôn ra vẻ thong dong, ấy thế mà bây giờ lại nói về mấy việc thần quái với tôi à?"
"Việc đó nói sau, quan trọng là chuyện của vợ anh kìa."
Dư Giang Hòa dứt khoát gọi Mạnh Thiểu Du lại, ra hiệu để cậu nói chuyện với Tất Văn Châu.
Ánh mắt Tất Văn Châu đặt lên người Mạnh Thiểu Du, từ lúc bước vào thì hắn đã chú ý đến cậu thanh niên có vẻ ngoài không hề tầm thường này rồi.
Hắn nghĩ thầm, không lẽ Dư Giang Hòa còn yêu đương với người trong giới nữa à? Nhưng hắn ngẫm mãi chẳng ra, một tân binh có ngoại hình xuất sắc như vậy thì không lý nào hắn chưa từng nghe nói đến...
Nhưng không lâu sau, Tất Văn Châu đã biết được người này làm nghề gì.
Đối với chuyện cô Tất ly hồn, cách thức của Mạnh Thiểu Du cực kì dứt khoát, cậu dùng ngay một lá bùa khai nhãn để mở thiên nhãn cho Tất Văn Châu.
Hắn chỉ thấy lá bùa trong tay cậu thanh niên lướt qua mắt mình, đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã nhìn thấy linh hồn của vợ mình đang ngồi trên sô-pha với ánh mắt ngây dại.
Tất Văn Châu lập tức choáng váng, bất kể là vì phương pháp của Mạnh Thiểu Du hay là vì cảnh tượng trước mắt.
"Tôi, cái này..." Tất Văn Châu trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên là: "Cậu lắp máy chiếu trong nhà à?"
Mạnh Thiểu Du lúng túng, kế đó lại bảo: "Chào anh Tất, tên tôi là Mạnh Thiểu Du, tôi là một đạo sĩ."
"À, à, đạo sĩ..."
Tất Văn Châu ngơ ngác một lúc, mãi sau mới kinh ngạc nói: "Vậy nên những thứ đã nói trên điện thoại là thật ư?!"
Đoạn, hắn không biết phải phản ứng như thế nào, Mạnh Thiểu Du bèn mở lời trước: "Vâng, bây giờ phải chiêu hồn cho chị nhà trước đã."
Tất Văn Châu vẫn còn hoảng hốt, nhưng vì chuyện có liên quan đến vợ mình nên hắn vẫn gật đầu nói: "Được."
Linh hồn của cô Tất không được đầy đủ, vậy nên Mạnh Thiểu Du cũng không chần chừ mà lập đàn trong sân để chiêu hồn cho cô.
Với những thuật chiêu hồn như thế này, tốt nhất là nên có người thân làm mối dẫn.
Tuy bạn đời cũng có thể, nhưng việc này sẽ có thử thách rất lớn đối với tình cảm của hai người.
Nếu một bên có tâm tư không kiên định, thì việc không thể chiêu hồn là rất bình thường.
Sau khi Mạnh Thiểu Du nói với Tất Văn Châu những điều cần chú ý, vẻ mặt đối phương có chút đông cứng mà gật đầu.
Dưới ánh trăng, cậu thanh niên khoác lên mình chiếc pháp bào, tiếng niệm tối nghĩa cổ xưa bật ra khỏi miệng cậu.
Như tiếng ngâm xướng từ tổ tiên vượt qua thời không, nó sở hữu một ma lực đặc biệt.
Đến khi Tất Văn Châu hoàn thành nghi thức dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Thiểu Du, linh hồn của cô Tất liền lấy lại thần thái.
Kế đó cô nghiêng đầu nhìn về phía Tất Văn Châu, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Tất Văn Châu thấy vợ trở nên linh động, cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi nước mắt: "Vợ ơi...!Hu hu...!Anh rất nhớ em!"
Cô Tất sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì bực mình nói: "Không phải em vẫn ổn đây à? Khóc gì mà khóc!"
Dứt lời, cô định lau nước mắt cho Tất Văn Châu, sau đó cô lại phát hiện ra tay mình xuyên qua mặt hắn, thoáng chốc sững sờ ngay tại chỗ.
Mạnh Thiểu Du vội vàng kể lại sự tình để cô Tất yên tâm hơn.
Sau đó cô lại nhìn Tất Văn Châu với ánh mắt mềm mại: "Được rồi! Không phải là không sao rồi à? Đợi em về là được!"
Hồn phách của linh hồn đã đầy đủ, tiếp theo chỉ cần đưa hồn phách về lại thân thể là cô Tất có thể tỉnh lại.
Những thứ này đều được Mạnh Thiểu Du lo lắng chu toàn.
Linh hồn của cô Tất vừa đi, không bao lâu sau Tất Văn Châu đã nhận được điện thoại của bệnh viên, đầu dây bên kia mừng rỡ nói: "Thưa anh! Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại rồi ạ!!"
Lúc bấy giờ, Tất Văn Châu lại bình tĩnh nói: "Ừ."
- -
"Theo lý, nếu những người khác nói mấy chuyện này với tôi, nhất định tôi sẽ không tin đâu..." Tất Văn Châu nhìn Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du rồi bảo, hắn nhìn hai người mà đầu óc hẵng còn ngổn ngang.
Ai mà ngờ được, Dư Giang Hòa – người coi trọng khoa học nhất giới giải trí – lại hẹn hò với một đạo sĩ chứ?!
Đã thế cậu đạo sĩ này còn mới vừa cứu vợ hắn nữa!!
Tất Văn Châu cảm thấy hôm nay nhận thức của mình đã bị thay đổi sạch sành sanh.
Cuối cùng hắn nghẹn họng nửa ngày rồi chỉ có thể nói một câu: "Chúc các cậu hạnh phúc."
Đây đích thị là yêu rồi...
Dư Giang Hòa: "Cảm ơn."
Tất Văn Châu lại nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, dù sao thì cậu cũng đã ra tay cứu vợ hắn, trong lòng Tất Văn Châu đương nhiên cảm kích vô cùng.
Hắn bèn nói: "Lần này vô cùng cảm ơn cậu! Nếu đại sư có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào..."
Lời hứa hẹn của Tất Văn Châu còn có trọng lượng hơn cả tiền tài.
Nhưng đối với hắn, vì vợ thì cái gì cũng đáng giá!
Mạnh Thiểu Du nhìn hắn, cậu im lặng một lúc rồi mở lời: "...Vậy, có thể phiền anh quay giúp tôi một bộ phim được không ạ?"
"Tôi có