Giang cư mận hăm hở trêu chọc, tuy CP Nước Tương nghe như chuyện có thật, nhưng cũng không có ai thực sự đi tìm hiểu.
Trừ fan CP vui như Tết ra thì người qua đường cũng chỉ đùa đùa cho vui.
Lúc Trương An Sinh đi quan sát tình hình trên mạng theo thường lệ, ông cũng không khỏi: "..."
Tuy Dư Giang Hòa vẫn chưa công khai, nhưng anh hăng hái như vậy, đã là người sáng suốt thì ai cũng phải xì xào bàn tán...
Là người đại diện, Trương An Sinh còn nghĩ có nên nhắc nhở bọn họ tém tém lại hay không, nhưng sau đó ông lại nghĩ như vậy cứ như giấu đầu hở đuôi, nên đành để mặc bọn họ.
- -
Ngoài việc chuẩn bị cho bộ phim mới, dạo gần đây tâm trạng của Tất Văn Châu cũng tươi tắn hơn.
Dù sao thì chuyện của vợ đã được giải quyết, nên hắn tự cảm thấy mình khoẻ rơn.
Lúc rảnh rỗi hắn còn đi khoe ân ái ngay trong vòng bạn bè, làm phiền các đồng nghiệp đến mức họ không sao chịu thấu.
Sau khi cô Tất tỉnh lại, Mạnh Thiểu Du vẫn còn đau đáu về chuyện tên quỷ sai che mặt kia.
Một tên quỷ sai đi câu linh hồn sống thì không có vẻ như là thứ gì tốt lành, vẫn nên giải quyết chuyện này triệt để thì hơn.
"Tôi cũng không biết tại sao mình lại thành ra như thế.
Thật ra hôm đó tôi đánh bài với các chị em xong, trên đường về có leo lên một chiếc xe, sau đó thì thần chí không rõ luôn."
Cô Tất cũng chỉ nhớ một cách mơ hồ, không thể kể rõ được.
Tất Văn Châu ngỏ ý, lúc cô Tất về đến nhà thì nói mình buồn ngủ, không ngờ ngủ một giấc rồi không tỉnh dậy nữa...
"Lúc đó tôi rất đờ đẫn, chỉ nhớ rõ là mình đã về đến nhà.
Tài xế kia còn nói gì mà: Đến cuối rồi.
Kế đó thì tôi đi xuống xe, chuyện tiếp theo nữa thì tôi không biết."
Cô Tất ngẫm lại, Tất Văn Châu nghe vậy thì chau mày nói: "Làm gì có tài xế nào nói như vậy, đến rồi thì nói đến rồi, cái gì mà đến cuối chứ!"
Tất Văn Châu là một người tinh ý, huống chi thông thường cũng không có ai nói như vậy.
Thường thì "đến cuối" chỉ việc đã đi hết con đường, hoặc trong nhà có người già đã khuất, khi ấy mới dùng cụm đến cuối rồi.
Không phải đây nói rằng dương thọ của một người đã hết ư!
Hắn vừa nói vậy thì cô Tất cũng thấy không đúng, hình như lúc đó giọng điệu của tài xế có hơi lạnh lẽo.
Cô còn tưởng là ban đêm mệt quá nên mới như vậy...
Bây giờ ngẫm lại thì sợ đến mức da gà da vịt nổi lên rần rần.
Mạnh Thiểu Du cũng nói: "Khả năng cao là đụng phải rồi."
Trong truyền thuyết, quỷ sai đi câu hồn cũng sẽ ngồi xe buýt, thuyền vân vân.
Vậy nên các tài xế hay người chèo thuyền đều có điều kiêng kị của riêng mình.
Chẳng hạn như buổi tối không được nói lung tung, hoặc là kiêng dè một số từ ngữ.
Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu của tên quỷ sai kia, lúc trước hắn ta còn sai người khác làm giả xe buýt nữa mà...
"Quá quắt thật! Chẳng lẽ chúng còn muốn độc chiếm giao thông của âm phủ à?"
Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, thì đúng là vậy mà...
Chuyện ầm ĩ như vậy, nên việc gọi xe vào ban đêm cũng không còn an toàn nữa.
Bây giờ chỉ có thể siết chặt thời gian rồi bắt tên quỷ sai này lại, ngăn chặn tổn hại kịp thời.
Vì chuyện này, mà một Tất Văn Châu vốn còn nửa tin nửa ngờ về mấy việc thần quái, trước đây khi quay cảnh thần linh cũng chỉ làm cho có, bây giờ lại nghiêm túc hẳn lên, còn nhờ Mạnh Thiểu Du tính ngày lành tháng tốt nữa.
Hắn chỉ tiếc là không thể bảo Mạnh Thiểu Du tính toán vận thế cho cả ê-kíp luôn, cuối cùng vẫn là trợ lý nhắc nhở: "Cậu Mạnh cũng sẽ vào đoàn ạ..."
Tất Văn Châu ngẫm nghĩ, thật đúng là, đây không phải là linh vật của cả đoàn sao!
Vẫn còn một khoảng thời gian cho đến ngày bấm máy mà Mạnh Thiểu Du đã tính, Tất Văn Châu cũng không sốt ruột lắm, hắn còn kiên nhẫn đi xem xét lại kịch bản, đồng thời dặn dò trợ lý chú ý mua đạo cụ vân vân.
Ngoại trừ khâu đạo diễn, một bộ phim có ổn hay không cũng phụ thuộc vào chất lượng đạo cụ.
Tất Văn Châu rất thấu hiểu đạo lý đó, vậy nên tổ đạo cụ trong ê-kíp của hắn luôn là nơi tiêu tiền nhiều nhất.
Họ đã từng đi mua một nghiên mực cổ về chỉ để quay một cảnh trong thư phòng.
Không ít các đạo diễn bên cạnh Tất Văn Châu cũng nhiễm phải tật xấu của hắn, ngay cả tổ đạo cụ trong ê-kíp bọn họ cũng rất hay trao đổi kinh nghiệm tìm hàng hóa.
Thậm chí còn lập cả nhóm chat.
Tiểu Trần ở trong nhóm, đang định hỏi có ai đề cử cửa hàng nào không, thì chợt thấy tổ trưởng tổ đạo cụ bên kia than thở: "Tui mệt quá, méo hiểu sao, gần đây đoàn tụi tui cứ mất đạo cụ hoài!"
Đây cũng là tình huống thường gặp trong tổ đạo cụ, chẳng bao lâu nữa thì sẽ tìm ra ngọn nguồn thôi.
"Có phải bị đánh cắp không? Dù sao thì đạo cụ cũng đâu có rẻ, biết đâu có người trà trộn vào lấy thì sao."
"Đúng ó, tra kĩ lại xem, dạo gần đây cái bọn đầu cơ ngày càng càn rỡ!"
Nói đến đây, mấy người trong tổ đạo cụ cũng hết biết nói gì.
Các đạo cụ trong đoàn phim đều có hạn mức, dù sao thì ngân sách cũng chỉ có bấy nhiêu, đâu thể thay đạo cụ mãi được.
Ấy vậy mà lại có người thấy đạo cụ tinh xảo nên trộm đi, có thể là diễn viên tạm thời hoặc là người qua đường nào đó.
Đã vậy trong đoàn phim cũng khó giữ bí mật, nếu nói chuyện với giọng điệu hơi nặng nề thì có khi còn bị chụp mũ là coi thường diễn viên.
Càng nghĩ càng thấy bế tắc!
Cạn lời nhất là có mấy người trộm đi đạo cụ của diễn viên rồi bán lại với giá cắt cổ, hành vi cuồng loạn như vậy mới là thứ khiến người ta sợ hãi hơn cả!
Lúc nhân viên trong ê-kíp đang than vắn than dài, tổ trưởng kia lại gửi một câu.
"Cái chính là lần nào cũng mất đầu lâu, làm người ta không biết nói sao..."
Câu này vừa xuất hiện thì ai nấy đều phải lạnh gáy.
Kế đó, có người yếu ớt hỏi.
"Chị ơi, đây là chuyện ma chị mới nghĩ ra hả?"
Tổ trưởng kia có nghĩ gì đâu, kết quả đúng là như vậy mà!
Bộ phim mới của ê-kíp bọn họ là phim trinh thám, vậy nên có một cảnh phải sử dụng xương cốt.
Mấu chốt là đạo diễn có hơi xoi mói, đòi nằng nặc phải sử dụng xương cốt có độ chân thật cao.
Đây cũng không phải là đầu lâu người thật, chỉ là sọ của một số loài động vật như vượn và khỉ.
Rất ghê gớm, lúc mua còn phải mất một khoản lớn!
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến đống đầu lâu đã mất, tổ trưởng không kiềm được mà đau lòng đến mức khóc ròng.
Hơn nữa, đây cũng không phải là vấn đề tốn tiền hay không, mà những thứ bị thất lạc cũng khiến cho người ta phải sởn tóc gáy! Tổ trưởng nọ cũng nói, bọn họ đã điều tra và bảo quản chìa khóa, nhưng không ngờ mất thì vẫn mất.
Cũng có người cầm lòng chẳng đặng mà nói: "Không thì mời thầy đến xem đi?"
Tổ trưởng thở dài: "Chỉ có thể như vậy thôi."
- -
Tất Văn Châu không ngờ mình cũng có lúc phải làm trung gian.
Người tìm đến hắn là một đồng nghiệp, vừa xuất hiện đã dứt khoát hỏi: "Lão Tất này, ông có quen đại sư nào không? Giới thiệu cho tôi cái!"
Tất Văn Châu nghe vậy thì hạn hán lời: "Ông tìm nhầm người rồi!"
Người bạn kia trả lời: "Không có, tôi gửi tin nhắn cho tất cả mọi người."
Tất Văn Châu: "..."
Rồi rồi.
Song, cũng chỉ có mình Tất Văn Châu trả lời y, nên người bạn này bèn kể lại chuyện mà đoàn phim gặp phải.
Y nói thì nói, còn phải xây dựng bầu không khí nữa mới chịu.
Mãi đến khi Tất Văn Châu nghe đến mức phải túa mồ hôi lạnh, cuối cùng y mới buồn bã nói: "Có khi...!Tiếp theo đến lượt sọ của tôi bị trộm đi quá."
Tất Văn Châu: "..."
Đừng có dùng cách nói như vậy chớ!!
Có điều, đúng là Tất Văn Châu có quen biết một đại sư rất lợi hại, lúc bấy giờ hắn bèn đưa WeChat của Mạnh Thiểu Du cho người bạn này.
Tất Văn Châu: "Đây là một đại sư rất lợi hại, chúc ông may mắn."
Người bạn nọ chấn động tinh thần, cảm kích nói: "Tôi thay mặt sọ của tôi cảm ơn ông!"
- -
Rốt cuộc thì đạo diễn Lâm cũng mời thầy đến.
Người trong tổ đạo cụ nghe được tin tức này thì ai nấy đều thở phào, dù nói thế nào thì cũng có cái an ủi!
Đoàn phim này chính là đoàn phim liên tục bị mất đầu lâu, đạo diễn Lâm – bởi vì ở nhà y đứng thứ bảy, nên các bạn bè đều gọi y là Lâm Thất – vừa dẫn Mạnh Thiểu Du đi vừa nói: "Về lý thì việc này đúng là mơ hồ.
Mấy ngày nay không ai ngủ yên."
Y dừng một chút rồi nói: "Chỉ sợ ngày nào đó mơ thấy sọ mình bay mất."
Đạo diễn Lâm Thất: "Bây giờ trong đầu tôi chỉ còn rặt một