Minh Lê thu hồi kí ức, có chút buồn cười.
Y nuôi đồ nhi lớn, hơi lười một chút, còn luôn có thể nói một số lời phá hư bầu không khí, có lúc còn chọc tức người.
Nhưng cuối cùng lại là đồ nhi duy nhất mà y nuôi lớn.
Minh Lê lấy ra một cái tháp đen có hình dạng tương tự như Vô Tình phong từ trong nhẫn trữ vật, trong hơn mười năm y ở nơi này, đã tiêu hao hết vô số tâm tư và sức lực, trước đây không lâu rốt cuộc cũng luyện chế cả Vô Tình phong thành một tiên bảo phòng ngự.
Bất cứ lúc nào y cũng có thể mang Vô Tình phong đi.
Trước kia là bởi vì Ngu Tri Dao, y ở lại Vân Kiếm phái, hôm nay Ngu Tri Dao bởi vì lý do Thiên bảng phải rời khỏi, Minh Lê cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa.
Sau này Ngu Tri Dao sẽ có bầu trời càng rộng lớn, mà phong chủ của Vân Kiếm phái đã không còn che chở được nàng.
*Vân Phù phái.
Thiếu niên áo xám dựa vào trên sạp giường nhỏ, trên người quấn một chiếc áo màu đen và nón rộng vành, hắn cúi đầu, chiếc nón hoàn toàn che kín mặt hắn.
Hắn giơ một tay ra, cầm lên chén rượu ở một bên uống một hớp để làm dịu cổ họng, lộ ra một đoạn da thị trắng như tuyết.
Chẳng qua là mu bàn tay và cánh tay rải rác những vết thương loang lổ rõ ràng, máu vẫn còn tích tách rơi xuống.
Hắn lại không cảm nhận được, mí mắt động hai cái, vừa uống rượu, vừa lướt trên màn kính linh thông.
Tất cả mọi người trong Vân Phù phái chỉ coi Lạc Vân Dã là một tên quái vật, còn là một tên quái vật vô cùng xui xẻo.
Trời sinh chính hắn đã không có cảm giác, luôn thích tụ tập với bọn họ, cùng bọn họ ra ngoài rèn luyện.
Trải qua nhiều lần thực hành chứng minh, chỉ cần ra ngoài rèn luyện với Lạc Vân Dã, bọn họ luôn sẽ rất xui xẻo.
Mới bắt đầu còn không rõ ràng như vậy, chẳng qua là thỉnh thoảng gặp phải chút tình huống lạc đường.
Sau đó thì ngày càng xui xẻo,