Mọi người gần như là công nhận Lạc Vân Dã và vị tu sĩ thiên tài kia có cùng tên họ, đây sợ rằng chính là chuyện may mắn duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Toàn bộ trên dưới của Vân Phù phái, chỉ có chưởng môn nhặt Lạc Vân Dã từ ngoài đồng hoang về là còn có chút nghi ngờ đối với chuyện này.
Lạc Vân Dã là đứa trẻ mà chưởng môn của Vân Phù phái nhặt về từ thiên lôi kiếp.
Ban đầu bà ta nhìn hắn khắp người đều là máu, chín tuổi, nhưng đã đột phá tu vi Khai Thiên Cảnh, tưởng là nhặt được thiên tài gì đó rồi, lúc này mới nhặt hắn quay về Vân Phù phái.
Ai biết lại nhặt về một tên quỷ phế vật xui xẻo?Nhiều năm như vậy, tu vi vẫn luôn đình trệ ở Khai Thiên Cảnh, không có tiến thêm phân nửa.
Cho đến Thiên bảng ngày đó, chưởng môn của Vân Phù phái gọi Lạc Vân Dã tới cung điện dưới đất, liên tục dùng các loại phù triện tập kích hắn, đem cả người hắn nổ tới đều là máu, lúc gần như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng không có để hắn lộ ra tu vi ẩn giấu.
Chưởng môn của Vân Phù phái cau mày, đang muốn trực tiếp gi3t chết tên quỷ xui xẻo của môn phái.
Sau đó, cung điện dưới đất liền sụp rồi.
Còn làm hư hại bảo vật mà bà ta để ở cung điện dưới đất.
Lạc Vân Dã cũng nhân cơ hội này trốn ra được, chui mình vào căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng để dưỡng thương.
Chưởng môn của Vân Phù phái trải qua chuyện này, càng cảm thấy Lạc Vân Dã là một tên quỷ xui xẻo liên lụy đến những người xung quanh đều đen đủi, dứt khoát mắt không thấy tim không phiền, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Lần này Lạc Vân Dã bị thương rất nặng, chỉ có thể khởi động bùa chú chữa trị của tu vi Khai Thiên Cảnh nhưng cũng như muối bỏ biển.
Chỉ là năng lực tự chữa lành của thân thể hắn vẫn luôn rất mạnh, cho dù bị thương nặng hơn, cũng có thể từ từ tự động lành