Vũ trụ mênh mông tràn ngập sự huyền bí, bỗng dưng không gian chấn động từng đợt. Không gian xuất hiện từng kẽ hở một bóng người bước ra, thân thể cao lớn không rõ khuôn mặt chỉ thấy một đôi mắt như chứa đựng vô số vì sao.
Hắn nhìn về một tinh cầu màu xanh khẽ thì thầm như nói với một ai đó:
“Cuối cùng cũng tìm thấy một nơi có thể ở ”
...
Huyền thiên đại lục chia làm 6 vực mỗi vực bị ngăn cách bởi biển cả với vô số hung thú cùng hiểm cảnh chia cắt.
Phân chia làm: đông, tây, nam, bắc, thiên vực cùng hải vực.
Hiền thiên đại lục toàn dân võ đạo chia làm:
Cảnh giới cơ sở luyện thể bao gồm:
Luyên bì
Luyện nhục
Luyện cốt
Luyện huyết
Luyện tạng
Giai đoạn tiếp theo đến luyện khí cảnh:
Linh hải
Lình đài
Tử phủ
Thiên tượng
.....
Các cảnh giới chia làm sơ,trung, cao và đại thành.
Nam vực chia làm cửu châu, từ đệ nhất châu đến đệ cửu châu, phân chia từ mạnh đến yếu của linh khí. Đệ nhất vực nằm ở chung tâm nam vực nơi linh khí tràn đầy, tu hành dễ dàng đột phá hơn, nơi ngự trị của các đỉnh cấp tông môn,hoàng triều.
Còn đệ cửu vực linh khí ít đến thảm thương, cao cấp nhất thế lực chỉ có các vương triều cộng thêm lẻ tẻ các tông môn nhị lưu tam lưu.
Phong sơn thành là một thành nhỏ của Hạ nam vương quốc thuộc đệ cửu châu nam vực, nó nằm ở một khu vực xa sôi gần với thiên sơn rừng rậm.
Dân số khoảng chục vạn, do gần với thiên sơn rừng lên vài năm một lần thú triều bạo phát.
Tuy nguy hiểm nhưng tràn ngập kỳ ngộ, thiên tài địa bảo huyết nhục cộng với tài liệu từ hung thú lên giao thương cực kỳ phát triển, người người tấp lập mua bán.
Là nguồn cung cấp huyết nhục hung thú cho cả vương triều.
Là nơi tràn ngập các thợ săn, mạo hiểm giả với giấc mộng đổi đời.
Ở một góc phong sơn thành gần bìa rừng có một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ gọn gàng, kế bên có một vườn rau ao cá, thỉnh thoảng có một đàn gà đi qua đi lại tìm đồ ăn.
Ngôi nhà tuy hẻo lánh nhưng yên tĩnh, không khí trong lành, nguồn thức ăn phong phú.
Nhưng gần thiên sơn rừng rậm,dễ dàng bị hung thú để mắt tới.
Bên góc sân nhà có một trên ghế tre nằm đó một thanh niên tầm 25-26 tuổi đang ngồi đung đưa miệng ngậm lá cỏ.
Dáng người cao cao thon gầy, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, mũi cao mày kiếm nhưng đôi mắt cá chết lúc nào cũng như thiếu ngủ.
Hắn là Diệp Thiên. Phơi nắng bên cạnh hắn có một con mèo béo màu trắng sọc đen, tứ chi ngắn cũn nhìn như một trái dưa hấu bọc lông.
Nằm trên ghế ể oải Diệp Thiên quay sang hỏi con mèo:
“Tiểu bạch nay ăn gì ”
Tiểu bạch ngóc đầu lên với đôi mắt sáng rực kêu.
"Meo meo"
“ Muốn ăn cơm chiên trứng à, cũng được lâu rồi không ăn cơm chiên, để tý ta nấu ”
Tiện tay Diệp Thiên vỗ vào mông Tiểu Bạch mấy phát.
“ Mà ngươi lên giảm béo đi, giờ ngươi lăn còn nhanh hơn chạy đấy ”
Tiểu Bạch tức giận lườm Diệp Thiên bằng ánh mắt như nói rằng “ Có tin bản meo cho ngươi ăn một meo vuốt đại pháp không ”
Diệp Thiên đứng nhếch miệng cười:
Ha ha
“ Ta đi nấu cơm, nhớ trông nhà đấy mèo lười”
Tiểu bạch nằm đó chẳng thèm để ý đến Diệp Thiên, tiếp