Lý Phá Thiên trầm lặng gật đầu, tuy hắn còn nhỏ nhưng không ngốc. Đám người kia vô pháp vô thiên tấn công bọn hắn là do câu nói của hắn, nếu hắn để Diệp Thiên nói hoặc hắn nói có trưởng bối theo cùng thì đám người kia sẽ kiêng kỵ không giám hành động, hoặc né thật xa. Dù dám hành động nhưng cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng tiêu tốn thời gian dài, trong thời gian đó bọn hắn có thời gian để tìm giải pháp an toàn cho mình. Hôm nay đối thủ của yếu nhưng nếu đối thủ mạnh hơn Mộng Linh tỷ, Tiểu Uyên tỷ thì sao, hắn không giám suy nghĩ thêm.
Hắn có chút sợ hãi, với lại cảm tạ ông trời hôm nay may mắn đứng bên bọn hắn.
“Được rồi nhớ kỹ là tốt rồi, chúng ta đi tiếp.”
Diệp Thiên thấy Lý Phá Thiên trầm tư vỗ vỗ vai hắn.
Mọi người có chút trầm tư nhưng rất nhanh bị Tiểu Uyên Tiểu Bạch phá vỡ bầu không khí.
“Tiểu Bạch hình như mi ngày càng béo thêm.”
Tiểu Uyên bế Tiểu bạch khanh khách cười.
“Meo meo”.
Tiểu Bạch như muốn phân bua mình đi rừng thức đêm gầy đi mấy cân thịt đây này.
Thấy cảnh tượng đó Diệp Thiên Lý Mộng Linh khá buồn cười, còn Lý Phá Thiên cũng dễ chịu hơn không ít.
“Mọi người cẩn thận, chúng ta sắp đi tới địa bàn của cấp bốn hung thú.”
Thấy Diệp Thiên nói vậy đám Lý mộng Linh cũng hơi khẩn trương. Mấy nay gặp hung thú phần lớn là cấp hai cấp ba, chưa gặp một con cấp bốn nào.
Không biết tại sao Diệp Thiên biết nhiều về thiên sơn như vậy nhưng đám người cũng không hỏi, ai cũng có bí mật của mình.
Đi được hơn mười dặm đám Diệp Thiên nghe tiếng gầm gừ chấn động.
Gầm...Gừ...
Tiếng rống của hung thú loại hổ, họ hổ thường đi đơn lẻ nhưng chiến lực của bọn chúng cao cấp hơn các hung thú khác, thân thể nhanh nhẹ linh hoạt, mình đồng da sắt, răng móng vuốt sắc nhóm, thậm trí cái đuôi cũng là vũ khí của chúng. Có thể nói là ác mộng đối với các thợ săn mạo hiểm giả.
Rừng cây rung đông, tiếng gầm điếc tai.
Diệp Thiên thấy đứng trước bọn hắn là một con huyết hổ cấp bốn. Cao hai thước dài hơn năm thước bộ lông màu đỏ sẫm, tứ chi mạnh mẽ móng vuốt sắc nhọn, răng dài hơn gang tay, như một cỗ máy chiến tranh.
Thấy huyết hổ Lý Mộng Linh có chút hồi hộp, nhưng hưng phấn nhiều hơn, đây là một đối thủ vừa tầm với nàng.
Đám Diệp Thiên, tiểu Uyên, Phá Thiên lùi xa mấy chục trượng để cho Lý Mộng Linh chém giết với huyết hổ.
Võ giả cấp bốn luyện huyết và cấp cấp bốn hung thú huyết hổ chiến đấu phạm vi cực lớn, lên đám Diệp Thiên lùi xa để đảm bảo an toàn, nếu không một chiêu của huyết hổ cũng làm Tiểu Uyên, Phá Thiên mất mạng.
Lý Mộng Linh chỉ cao tới vai của huyết hổ nhìn rất nhỏ bé trước huyết hổ, giống như một bức tranh người đẹp và quái vật cực kỳ chấn động thị giác.
Nàng vận dụng khí huyết tạo thành một lớp trong suốt hình trứng màu đỏ nhẹ che chắn khắp người không góc chết. Quyền sáo của nàng phát sáng màu đỏ rực như bàn ủi lao lên tấn công huyết hổ.
Huyết hổ biết Lý mộng Linh khó chơi lên cũng không lỗ mãng xông lên mà tìm cơ hội nhất kích tất sát.
“Thiên hoang quyên.”
Ầm ầm
Lý Mộng Linh một quyền vào đỉnh đầu của huyết hổ, khi quyền sáo của nàng chạm vào trán của trán của huyết hổ tạo thành một tiếng vang cực lớn, không khí bị đốt đỏ rực, một lớp sóng không khí lan sang xung quanh. Không gian bị càn quét khắp nơi từng tán lá cây bị nghiêng ngả.
Huyết hổ lùi mấy thước còn Lý Mộng Linh bị văng ra xa mấy chục thước. Huyết hổ thấy vậy lập tức lao lên tấn công, móng vuốt dài sắc như lưỡi dao càn quét tới Lý Mộng Linh nhưng nàng né tránh rất linh hoạt. Tấn công không trúng huyết hổ bị một quyền của nàng đánh trúng mạn xườn làm cho nó văng ra xa. Nó gầm lên đau đớn một quyền của nàng làm gãy sương xườn làm thú tính củ nó bộc phát lao lên điên cuồng tấn công