Nghe thấy tiếng nói của Tiểu Uyên, phá Thiên Lý Mộng Linh như giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ trưa vùng vẫy thoát ra vòng tay của Diệp Thiên.
Tiểu Uyên thấy Lý Mộng Linh trên người có vết máu liền chạy tới kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.
“Trời ơi tiểu thư ngài bị thương, máu vẫn còn chảy đây này.”
Nàng vừa khóc vừa mếu kiểm tra xử lý vết thương cho Lý Mộng Linh.
Diệp Thiên cũng ngồi dậy hỗ trợ Tiểu Uyên băng bó vết thương băng bó vết thương cho nàng.
“May mắn chỉ bị thương nhẹ, nếu bị huyết hổ cào trúng mạch máu thì rất nguy hiểm.”
Thấy Tiểu Uyên, Diệp Thiên hai người lo nắng như vậy Lý Mộng Linh trong lòng ấm áp rất nhiều, đặc biệt là Diệp Thiên liều mình cứu nàng khỏi hàm răng của huyết hổ.
Khi được nằm trong vòng tay của Diệp Thiên nàng biết Diệp Thiên đã là một người quan trọng không thể thay thế trong cuộc đời nàng.
Còn Lý Phá Thiên thấy Lí Mộng Linh chỉ bị vết thương nhỏ hai người Diệp Thiên với Tiểu Uyên đã xử lý liền chạy sang vuốt mông tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch đại gia không ngờ ngươi lợi lại như vậy.”
Tiểu bạch được Lý Phá Thiên vỗ mông ngựa cũng rung rung đùi đắc ý khều khều vỗ ngực như muốn bảo sau này theo Bạch gia ta sẽ bảo hộ ngươi.
Còn bên Tiểu Uyên với Lý Mộng Linh thì đang chất vấn Diệp Thiên, tại vì việc hắn làm cực kỳ nguy hiểm.
“Diệp Thiên ngươi muốn chết hay sao, nhỡ bị huyết hổ cào trúng thì làm sao.”
“Đúng vậy cô gia ngài biết vừa nãy nguy hiểm lắm hay không.”
Thấy Lý Mộng Linh tiểu Uyên hai người hợp tác cùng nhau chất vấn mình Diệp Thiên cũng cười đáp:
“Ngươi, tiểu Uyên thậm chí cả phá Thiên nếu gặp nguy hiểm ta cũng sẽ ra tay, các ngươi là thân nhân của ta.”
“Đặc biệt là ngươi, Lý Mộng Linh, ngươi là vợ ta, ta cứu nương tử của thì có gì sai.”
“Lần sau nếu còn tái diễn ta vẫn làm vậy.”
Thấy Diệp Thiên nói vậy Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Nương tử ngươi mới vận động lại bị thương, để ta dìu nương tử qua kia nghỉ ngơi.”
“Không cần ta còn đi được, Tiểu Uyên ngươi kiểm tra xem Diệp Thiên có bị thương ở đâu hay không.”
Nói xong Mộng Linh liền bước ra một gốc cổ thụ ngồi nghỉ.
“Cô gia để ta xem người có vết thương nào không.”
Tiểu Uyên ngó nghiêng quanh Diệp Thiên, thậm trí muốn vạch áo Diệp Thiên ra xem hắn có bị thương hay không.
Thấy Tiểu Uyên nhiệt tình quá mức như vậy Diệp thiên đành giữ tay nàng lại.
“Ta không bị thương.”
“À mà cô gia ta là thân nhân của ngươi, là muội muội hay là gì khác.”
Tiểu Uyên cười gian nhìn Diệp Thiên.
“Là tiểu nương tử, được chưa.”
“Hắc hắc, Cô gia nhớ lời mình nói đấy nhé.”
Tiểu Uyên đỏ mặt chạy sang xem thi thể huyết hổ.
Thấy thi thể nó nằm sừng sững như một tảng núi, không còn chút sinh mệnh nào nhưng vẫn làm người ta sợ hãi thán phục.
“Không ngờ tiểu Bạch lợi hại như vậy, dáng người thấp bé béo lùn tứ chi ngắn cũn lại có thể giết Huyết hổ.”
Tiểu Uyên cũng thán phục than vãn, và quyết tâm về nhà cho thêm tiểu Bạch ít cá khô ăn vặt.
“Thi thể xử lý sao đây cô gia.”
“Lấy da, móng vuốt, hàm răng của nó.”
Thi thể bị Diệp Thiên, Tiểu Uyên hai người nhanh chóng sử lý xong, còn phần nào ra phần lấy.
“Tiếc là xương cốt nó quá lớn không mang về được.”
“Uhm, có chút đáng tiếc, tý nói Mộng Linh hỗ trợ gõ nát xương cốt ra lấy tuỷ cốt của nó, Huyết hổ có chút huyết thống của thú vương tuỷ cốt nó là thứ tốt.
Nghỉ ngơi xong Lý Mộng linh cũng ra hỗ trợ hai người, từng quyền từng quyền đỏ rực như bàn ủi đánh vào sương cốt của huyết hổ, xương cốt nó vỡ nát, không còn cứng rắn như lúc còn sống. Từng giọt vàng óng từ trong xương cốt nó chảy ra Diệp Thiên nhanh chóng thu lấy.
Rất nhanh mọi việc đã làm xong, Diệp Thiên đốt lửa nướng thịt, nấu tuỷ cốt, nơi đây là địa bàn của cấp bốn hung thú, dù là máu tanh cỡ nào các hung thú khác cũng không dám tới lên an toàn cực kỳ.
Thức ăn được Diệp Thiên nấu xong,để tiểu Uyên ra gọi mọi người tới.
Hai con hàng Lý