Chu Viễn Trình gọi Diệp Thanh tới vốn dĩ có hai mục đích chính.
Một là muốn hỏi ý kiến về trận chiến sắp diễn ra giữa Bắc Mạc và Nhật Nguyệt.
Hai là thăm dò xem, rốt cuộc y có nhớ ra được chuyện gì của quá khứ hay không.
Hai tháng trước khi đem Phó Gia Hiên về Bắc Mạc, Chu Viễn Trình đã lần nữa sử dụng cấm thuật.
Hơn nữa loại cấm thuật này có nguy cơ phản phệ rất lớn, sau khi xóa đi đoạn kí ức kia của Phó Gia Hiên, Chu Viễn Trình liền trực tiếp mất đi một nửa công lực cả đời của mình.
Cho nên hiện tại, với năng lực của hắn đã không đủ để cưỡng ép nhìn trộm kí ức, thậm chí là nhìn trộm thiên cơ nữa rồi.
Không còn cách nào khác, Chu Viễn Trình chỉ có thể luôn luôn đặt Phó Gia Hiên_ Hiện tại là Diệp Thanh vào trong tầm ngắm để quan sát.
Diệp Thanh không phải kẻ ngốc, mà trái lại, y cực kỳ thông minh cơ trí.
Cho nên y ứng phó với Chu Viễn Trình cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Cho dù đã biết mình rất có thể là người Nhật Nguyệt, thì khi đối mặt với cuộc chiến giữa Bắc Mạc và Nhật Nguyệt, y vẫn bình tĩnh khách quan mà đưa ra những phán đoán sáng suốt.
Điều này làm cho mọi nghi kỵ của Chu Viễn Trình lẫn Quân vương Bắc Mạc đều vỡ tan.
Trong lòng chỉ còn sự đắc chí khi tìm được người tài trợ giúp cho nước mình.
...
Mấy ngày nay, Cố Văn Quân lấy thân phận nô bộc theo hầu hạ Diệp Thanh.
Hầu như mọi việc có liên quan đến Diệp Thanh thì đều có hắn nhúng tay vào.
Diệp Thanh dùng bữa sáng, hắn liền dọn bàn, bày thức ăn, y ăn cá thì hắn gỡ xương, ăn trái cây thì hắn bóc vỏ.
Y ở thư phòng đọc sách, hắn liền châm đèn, ở bên cạnh mài mực pha trà.
Y đi tắm, hắn pha nước nóng, rải nước thơm.
Y đi dạo, hắn chuẩn bị đèn lồ ng, túi chườm ấm, đồ ăn vặt gì đó cũng mang theo đủ.
Y đi ngủ, hắn sẽ làm ấm giường trước, sau đó trông bên cạnh y suốt cả đêm.
Quả thực vừa tận tình vừa chu đáo, nha hoàng thiếp thân Nhược Thúy bị hắn trực tiếp đẩy sang một bên, mọi việc chăm sóc Diệp Thanh đều do một tay hắn lo liệu.
Trong khi đó, Diệp Thanh cũng dần quen thuộc trước những cử chỉ thân mật đó của Cố Văn Quân.
Hơn hết, những cảm giác quen thuộc ùa về càng lúc càng nhiều, những mảnh vụn kí ức cũng từ vụn vặt mà hợp lại thành từng mảng.
Đến tận lúc này, Diệp Thanh đã nhớ ra được bản thân không phải Diệp Thanh, mà gọi là Phó Gia Hiên.
Y không phải người Bắc Mạc, mà là người Nhật Nguyệt.
Y có ba mẹ, có cả một vị ca ca.
Chỉ riêng chuyện y và Cố Văn Quân là tình lữ của nhau, Phó Gia Hiên vẫn chưa thể nhớ ra nổi.
Những điều mà Cố Văn Quân đã nói, gần như tất cả đều là sự thật.
Nếu như vậy, chuyện y và hắn là bạn lữ, quả thực khả năng là rất cao.
Hơn nữa ở Nhất Nguyệt xa xôi, hắn mạo hiểm tính mạng lẻn vào tận kinh thành của địch quốc chỉ để tìm y.
Điều này cũng đã đủ cho thấy, hắn là thật lòng với y.
Chưa kể, y thích cái gì ghét