"Sao lại l.i.ế.m ở đấy?! Bẩn!".
Phó Gia Hiên giật mình kêu to, tay nắm lấy tóc của Cố Văn Quân, cố sức kéo hắn ra khỏi giữa hai ch@n mình.
Cố Văn Quân làm như không nghe thấy lời y nói, chẳng những không dừng lại động tác, mà hành động còn càng ngày càng càn rỡ hơn nữa.
L.ư.ỡ.i hắn vô cùng linh hoạt, uyển chuyển l.i.ế.m hôn miệng h.u.y.ệ.t, chẳng mấy chốc nơi đó của Phó Gia Hiên đã bị hắn l.i.ế.m đến mềm nhũn, ướt d.ầ.m d.ề.
Tay Cố Văn Quân cũng không để yên, một tay hắn nâng lấy m.ô.n.g y mà x0a nắn, tay còn lại thì nắm lấy tiểu Hiên Hiên không ngừng vuốt v e lên xuống.
"Ưmm".
Chưa từng trải qua loại chuyện nào k1ch thích như thế, bàn tay đang nắm tóc của Cố Văn Quân cũng vì kh0ái cảm mà buông lỏng.
Phó Gia Hiên cong người, vừa kháng cự vừa hưởng thụ từng trận lại từng trận k1ch thích mà Cố Văn Quân mang lại.
Tiếng r.ê.n r.ỉ vừa mềm vừa kiều diễm, tuy rằng nhỏ đến mức khó có thể nghe rõ được, nhưng lọt vào tai Cố Văn Quân lại vẫn là một loại k1ch thích chí mạng.
Hắn lúc này buông tha cho tiểu h.u.y.ệ.t nhỏ bé của y, mà thay vào đó là trực tiếp ngậm lấy tiểu Hiên Hiên bé nhỏ đang ở thể bán c.ư.ơ.n.g kia.
Nơi yếu ớt nhất cũng là nơi mẫn c ảm nhất đột nhiên tiếp xúc với một cảm giác vô cùng xa lạ.
Khoang miệng Cố Văn Quân vừa trơn ướt lại ấm nóng, hơn nữa l.ư.ỡ.i hắn còn liên tục đ.ỉ.n.h vào l.ỗ nhỏ trên q.u.y đầu của y.
Bị tập kích bất ngờ, lực hút của khoang miệng, còn có chiếc l.ư.ỡ.i tinh ranh và sự ấm áp trơn trượt kia, tất cả đều giống như đang đánh sâu vào toàn bộ các dây thần kinh trong người Phó Gia Hiên.
Ngay tại thời khắc đó, tiểu Hiên Hiên đã không thể chịu đựng nổi mà run rẩy b.ắ.n ra.
Cao trào qua đi, cả người Phó Gia Hiên mềm nhũn, khóe mắt ướt nước, khóe miệng cũng trào ra d.ị.c.h t.h.ể trong suốt.
Cố Văn Quân cũng không ngờ tới, Phó Gia Hiên lại trực tiếp b.ắ.n ra ngay khi hắn chỉ vừa mới ngậm vào như thế.
Chỉ là, số t.i.n.h d.ị.c.h kia vẫn là bị hắn nuốt trọn hết tất cả.
Cố Văn Quân l.i.ế.m l.i.ế.m môi, nhìn Phó Gia Hiên hai mắt mơ màng vẫn còn nằm im không động, ánh mắt hắn dâng lên một tia tà ác.
Phó Gia Hiên trong cơn mơ màng bị người l.i.ế.m hôn.
Chỉ là, Cố Văn Quân đâu chỉ đơn thuần là hôn.
Trong khoang miệng truyền đến mùi vị tanh nồng đặc trưng, trong phút chốc liền khiến Phó Gia Hiên tỉnh táo lại.
Y nhớ lại bản thân khi nãy r.a trong miệng Cố Văn Quân, hiện tại hắn lại đang hôn y, vậy chẳng khác nào y đang ăn t.i.n.h d.ị.c.h của chính mình.
Nghĩ như vậy, khiến đầu óc Phó Gia Hiên một trận choáng váng.
Chỉ là, còn chưa để y kịp nghĩ thêm cái gì, lúc này nơi h.u.y.ệ.t khẩu truyền đến cảm giác bị xâm nhập.
Phó Gia Hiên trong phút chốc cứng đờ cả người.
Hóa ra Cố Văn Quân hôn y chỉ là đang đánh lạc hướng, đợi đến lúc y buông lỏng cảnh giác liền tập kích bất ngờ, đem ngón tay nhét vào bên trong y thăm dò khuấy đảo.
H.u.y.ệ.t khẩu lần đầu tiên bị dị vật xâm chiếm, cảm giác c ăng trướng lại lạ lẫm vô cùng.
Phó Gia Hiên nhăn mày mím chặt môi, cảm giác không ổn lan ra khắp toàn bộ th@n dưới.
Có lẽ vì Phó Gia Hiên quá căng thẳng, cho nên cúc hoa cũng theo đó mà thít lại càng chặt hơn, Cố Văn Quân khó khăn chen vào một ngón tay, nhưng là muốn chuyển động lại vô cùng khó khăn.
"Đừng sợ, thả lỏng nào, như vậy mới không khiến Hiên nhi bị thương.
Được không?".
Cố Văn Quân liên tục đặt xuống vô số nụ hôn lên mặt Phó Gia Hiên, còn ở bên tai y nhẹ giọng trấn an cùng hướng dẫn từng chút một.
Mặc dù th@n dưới hắn lúc này đã c ăng trướng đến phát đau, nhưng Cố Văn Quân vẫn liều mạng nhịn lại.
Hắn biết, nếu hắn lỗ m ãng hay gấp gáp dù chỉ một chút thôi, Hiên nhi của hắn cũng sẽ bị thương.
Cố Văn Quân sau khi trấn an Phó Gia Hiên xong liền nhìn quanh một vòng.
Bởi vì bọn họ đang ở tại Thái y