Phó Gia Hiên vốn còn đang mơ màng vì cao trào, chỉ là khi nhìn thấy cái thứ vừa t.h.ô vừa dài kia của Cố Văn Quân, đầu óc y liền nhanh như chớp tỉnh táo trở lại.
Trong đầu Phó Gia Hiên lúc này chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ, chính là, cái l.ỗ nhỏ bé của y, hoàn toàn không có đủ khả năng để ăn được cái thứ kh ủng bố kia!.
Mắt thấy Cố Văn Quân muốn tiến vào, Phó Gia Hiên vội vàng dùng tay che lại l.ỗ nhỏ của mình.
"Chúng ta như vậy...!có phải hơi nhanh quá rồi không?!".
Phó Gia Hiên cười gượng, thử thương lượng một chút xem có thể kéo được phần nào lí trí của Cố Văn Quân về hay không.
Cố Văn Quân cũng nhận ra được, Phó Gia Hiên đây là đang sợ rồi.
Chỉ là, tên cũng đã lên dây rồi, cớ sao lại không bắn? Hơn nữa hắn còn đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.
Cố Văn Quân không đáp lời y, thay vào đó là lấp kín miệng y bằng một nụ hôn vô cùng nóng bỏng.
Phó Gia Hiên bị nụ hôn của Cố Văn Quân dẫn dắt, dần dần tiếng th ở dốc ngày càng nặng nề.
Có lẽ bởi vì thiếu dưỡng khí, cho nên mọi sự tập trung của y lúc này đều dừng ở nơi môi l.ư.ỡ.i cả hai giao nhau.
Cho nên bất tri bất giác hạ th@n thả lỏng, tay cũng không cố sức che ở vị trí nơi tư m@t nữa.
Cố Văn Quân chỉ chờ có vậy, hắn phía trên thì điên cuồng l.i.ế.m hôn nhằm dời đi sự chú ý của y, phía dưới thì lặng lẽ nắm lấy n.a.m c.ă.n t.h.ô to của chính mình vuốt vuốt hai cái, sau đó nhắm ngay miệng h.u.y.ệ.t mà chen vào.
Phó Gia Hiên vốn hai mắt còn mơ màng hưởng thụ nụ hôn cháy bỏng kia thì lập tức bị hành động đột ngột này của Cố Văn Quân làm giật mình mở to hai mắt.
Y thế mà lại bị Cố Văn Quân lừa rồi!.
Ba ngón tay của Cố Văn Quân so với dị vật trong cơ thể y lúc này quả thực không đáng nhắc tới.
Cảm giác c ăng trướng đánh úp, khiến toàn thân Phó Gia Hiên căng chặt, h.ậ.u h.u.y.ệ.t cũng theo đó mà siết lại, khiến cho Cố Văn Quân muốn tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
"Shhh! Hiên nhi, thả lỏng một chút!".
Cố Văn quân bị y kẹp đến đầu đầy mồ hôi, hắn vừa nói vừa vỗ vào m.ô.n.g y xem như kháng nghị.
Da Phó Gia Hiên rất trắng, cho nên chẳng mấy chốc liền đã in hằn mấy dấu tay của Cố Văn Quân đến vô cùng rõ ràng.
"Hỗn đản! Không được...huynh không được di chuyển.
Ư hức...trướng...trướng quá...cơ thể lạ quá".
Phó Gia Hiên khóc thút thít, đôi môi đỏ mọng ư.ớ.t át hé mở, lời nói ra lại khiến người ta vừa yêu vừa hận.
"Hiên nhi đừng khóc.
Ngoan, thả lỏng ra, chỉ chút nữa thôi sẽ thoải mái ngay mà".
Cố Văn Quân vừa nói vừa cúi đầu hôn đi nước mắt chảy ra của Phó Gia Hiên.
Q.u.y đ.ầ.u của Cố Văn Quân quả thực rất lớn, cho nên tới giờ phút này chỉ mới miễn cưỡng chen vào được phần đầu.
Hạ th@n hắn căng chặt đến phát nghẹn, gân xanh trên thân g.ậ.y thi nhau nổi lên.
Cố Văn Quân lúc này vội vàng đem hai điểm đỏ trước ngực Phó Gia Hiên ngậm vào miệng l.i.ế.m m*t.
Đầu l.ư.ỡ.i hắn linh hoạt đảo xung quanh một vòng, sau đó day cắn hai điểm đỏ rực kia.
Kh0ái cảm như một dòng điện chạy dọc theo xương sống đánh tới đại não, khiến Phó Gia Hiên cả người run rẩy.
Cố Văn Quân đồng thời nắm lấy tiểu Hiên Hiên vuốt v e, chẳng mấy chốc đã khơi lên được d.ụ.c vọng của y, thành công khiến Phó Gia Hiên b.ắ.n ra một lần nữa.
Quả đúng như dự đoán, Phó Gia Hiên sau khi đạt c@o trào cả người liền sẽ thả lỏng.
Hơn nữa trong lúc y cao trào, không những phía trước phun ra bạch trọc, mà mặt sau cũng phun ra d.â.m d.ị.c.h ấm nóng.
Cố Văn Quân chớp lấy thời cơ, trực tiếp một đường trượt thẳng vào bên trong y.
Chỉ nghe Phó Gia Hiên kêu lên một tiếng, chỉ là hiện tại có nói cái gì cũng đã muộn, hạ th@n của Cố Văn Quân đã một đường thuận lợi chui vào