Chim sáo biết rất rõ ai mới là đại lão.
Nó bay vụt đến định ôm lấy Lệ Minh Viễn biểu đạt tình cảm vui mừng nhưng có điều nó đã quên hắn ta là người như thế nào.
Lệ Minh Viễn một tay hất bay chim sáo, tay kia ngoắc Phương Trường: "Lại đây."
Chỉ liếc mắt Phương Trường cậu cũng biết Lệ Minh Viễn đang rất tức giận.
Dạo này thái độ của boss đại nhân với Phương Trường đều như gió mùa xuân ấm áp êm dịu, lâu lắm cậu mới được chứng kiến anh ấy nghiêm túc đến vậy.
Phương Trường rụt cổ, cậu cũng tự biết hôm nay mình sai rồi, đành ngoan ngoãn nghe lời đi theo boss đại nhân.
Chim sáo muốn đi theo lại bị một người khác túm lấy.
Nó hoảng hốt gào ầm lên: "Đm! Ngươi muốn làm cái gì!? Bỏ cái tay thối ra khỏi thân thể ngọc ngà của ta ngay.
Phương Trường! Ngươi quay người lại xem cái con người tráo trở này cướp chim của ngươi này.
Bớ làng nước ơi, có đứa cướp chim!!!"
Người ôm chim sáo tiện tay vuốt vuốt lông: "Đừng hoảng, ta tên Dã Kiếm Tử, là đạo hữu với gã Lệ Minh Viễn kia, không hại ngươi đâu.
Bọn họ có việc tư cần xử lý, ngươi xen vào làm cái gì? Được rồi, đến đây buôn chuyện với ta chút đi."
Chim sáo nghiêng đầu nhìn ông lão râu tóc bạc phơ đang ôm nó: "Nói chuyện gì cơ?"
Dã Kiếm Tử vuốt râu, thực ra điều ông muốn hỏi có rất nhiều nhưng tốt xấu gì con chim này cũng là của Lệ Minh Viễn, không ép được.
Thôi vậy, đành dùng tình yêu cảm hóa nó, có điều việc này không phải chuyên môn của Dã Kiếm Tử.
Đối với việc tìm ra cách rút ngắn mối quan hệ cùng chim sáo khiến Dã Kiếm Tử nhức hết cả đầu.
Chờ đã? Nó là chim sáo tu thành yêu nên chắc chắn phải có những con khác.
Nếu mà nhắc đến chim sáo...!hình như có đấy.
Dã Kiếm Tử so sánh Bát A Ca với vị chim sáo truyền thuyết giới tu chân kia thì thấy khá giống nhau.
Ông ta tò mò, vì vậy rút điện thoại tìm nửa ngày mới lên được Baidu, lên được rồi lại quên mất cần tìm cái gì, chỉ đành ôm chim sáo vào ngực: "Hay mình vào mấy topic vừa xem vừa nói chuyện nhé?"
Với tư cách là một con chim mới khai linh trí, kỳ thực Bát A Ca vẫn chưa nhận được nhiều mặt chữ.
Nhưng nhìn ông già hào hứng đến vậy, chim sáo đành lẩm bẩm "Kính già yêu trẻ" trong lòng cho đỡ nhỡ lời chửi ông ta, sau đó mới thận trọng gật đầu đồng ý.
Dã Kiếm Tử tiện tay mở ra một topic cầu cứu đang lên xu hướng.
Chủ đề bàn luận là【Hôm nay đạo lữ gặp nguy hiểm】
#1 Ẩn Danh [Chủ thớt]:
Hôm qua ta đi tham vấn, mới tách ra một ngày thôi mà đạo lữ đã tự mình chạy đến nơi nguy hiểm đối đầu với kẻ địch có tu vi cao hơn, may là cuối cùng vẫn bình an vô sự.
Ta thực sự rất tức giận nhưng không nỡ đánh, xin hỏi bây giờ ta nên làm gì?
#2: Nhìn chủ thớt thiếu chân thành chưa kìa, ai lại mở acc clone hỏi chuyện thế kia.
#3: Chuyện của chủ thớt tôi gặp qua rồi, nhưng dễ giải quyết lắm.
Phu thê đầu giường giận nhau cuối giường hòa, nếu một lần không được thì hai lần, ba lần.
Người kia hết xuống giường được là khỏi giận dỗi ngay thôi.
#4 Ẩn Danh [Chủ thớt]:
Không phải clone, với lại #3, xin hỏi "lần" ở đây nghĩa là gì?
#5: Vừa nhìn là biết không thỏa mãn được nhu cầu của đạo lữ rồi, nào nào nào, hãy đến với Dạ Mộc môn, chúng tôi nhận dạy trọn gói đủ các loại tư thế, đảm bảo đạo lữ của vị bằng hữu đây đắm say không muốn dừng luôn.
Tiện thể đang có ưu đãi tặng bí tịch song tu, có thể vừa xxx vừa nâng cao tu vi.
Nếu có hứng thú hãy liên hệ với Bao tiểu thư, số điện thoại: 134XXXXXXX
#6: Là song tu chứ còn gì nữa? Đây là chủ thớt không hiểu ý tôi hay không biết song tu là gì? Không thể nào? Chủ thớt, chẳng lẽ hai người chưa từng song tu? Vậy thì sao gọi là đạo lữ cơ chứ??
#7: Song tu tốt hơn đánh đòn đó!!!
Dã Kiếm Tử thấy đề tài bắt đầu đạp ga phóng nhanh trên đường cao tốc, lệch hướng với nhà trẻ và bắt đầu không phù hợp với chim sáo nữa rồi, đành tắt cái Topic này đi.
Ông lúng túng tán gẫu với chim sáo: "Khụ khụ khụ...!ngươi đến từ vị diện tận thế?"
Chim sáo nhảy xuống lẫy lẫy hòn đá nhỏ, sau đó lại đá đi, thuận miệng đáp lại một câu: "Ừ".
Dã Kiếm Tử: "Ngươi...!Khụ khụ khụ...Hỏi chút nhé, chừng nào thì lông ngươi rụng?"
Há!?
"Dạo này lông ta có rụng nữa đâu."
Nó nhanh tay nhanh mắt né bàn tay Dã Kiếm Tử đang vồ đến: "Đừng có táy máy tay chân, có việc thì nói đi!"
"Chờ đến lúc ngươi thay lông thì có thế cho ta mấy cọng được không? Dùng làm vật liệu được đấy."
Chim sáo hoảng hốt, lấy cánh ôm lấy thân: "Gì thế, đừng, còn lâu ta mới đến kỳ rụng lông."
Dã Kiếm Tử tìm ra vật liệu mới nên thèm nhỏ dãi, nhất quyết muốn lấy nên tìm đồ trao đổi với chim sáo.
Ông lấy túi càn khôn chỉ cho chim sáo thấy: "Ngươi xem...!ta trao đổi với ngươi cũng được mà."
Thấy vật trong túi, chim sáo trợn tròn cả mắt lên nhưng vì tôn nghiêm của một con chim, nó làm bộ lơ đãng như chưa thấy gì hết.
Từ nhỏ đến lớn được nuôi bởi chủ nhân nghiện tiểu thuyết, chim sáo ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, nó rục rà rục rịch một lúc lâu sau mới trở về: "Vậy ta suy nghĩ thêm chút nữa."
Dã Kiếm Tử cao hứng đáp ý ngay: "Không sao, ta đợi được, cứ từ từ mà cân nhắc."
——————
Bên chim sáo với Dã Kiếm Tử thoả thuận rất hòa hợp.
Còn bên Lệ Minh Viễn với Phương Trường thì không dễ chịu như thế.
Phương Trường lẽo đẽo theo Lệ Minh Viễn mà lòng thấp thỏm không yên, đi tới một góc tường vắng thì Lệ Minh Viễn đột ngột dừng bước.
Phương Trường cũng định dừng bước nhưng đột nhiên boss đại nhân quay người lại khiến cậu giật mình mà chới với.
Lệ Minh Viễn kéo tay Phương Trường rồi đè cậu lên vách tường trước mặt.
Theo bản năng, tay còn lại của Phương Trường hoảng loạn mà giáng một chưởng về phía trước.
Ngay lập tức, cái tay ấy của cậu cũng bị chế trụ, vắt chéo với cái tay còn lại, cả người bị xoay về phía tường.
Vậy nên tư thế hiện tại của Phương Trường là hai tay vắt chéo trên đỉnh đầu, mặt quay về phía tường còn cả người bị Lệ Minh Viễn đè lên từ phía sau.
Cái tư thế...!cái tư thế quái quỷ gì thế này!!!?
Phương Trường đột nhiên bị đối xử như thế liền rất kinh hoàng.
Nhưng không chờ cho Phương Trường sợ hãi, ngay sau đó là một bàn tay giáng thẳng xuống mông cậu.
Cái quái...!mình bị đánh đòn?
Phương Trường bị ép vào tường mà đầu óc hỗn loạn