Ngày 4 tháng 9, thời tiết Hải Thành vẫn nóng bức như cũ, không hề cảm nhận được sự mát mẻ của lập thu(*).
(*) Lập thu: ngày 7,8,9 tháng 9
Mặt trời gay gắt làm da người nóng ran.
Dù vậy, trước quảng trường không có mái che của Lotus Market(*) vẫn chen chúc đầy người.
Giữa một đám đông bác gái trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi nhưng vẫn thích ăn diện xinh đẹp, Vân Thiển mặc áo thun giặt đến bạc màu, mặt mộc không trang điểm giống như người ngoại tộc.
(*) Tên một siêu thị bán lẻ của Thái Lan
Có điều cô rất được các bác gái hoan nghênh.
“Ôi trời, cô bé xinh đẹp kia ơi, cây dù phía Nam sắp che không đủ rồi.” Một cây dù dịch từ bên trái sang, đổ xuống một mảng bóng râm.
“Miệng cô bé khô rồi, chỗ bác có bình nước này.
Trông cháu không giống người địa phương, cháu tới Hải Thành làm việc à?” Bên phải đưa tới một bình nước, nắp bình vừa mở.
Các bác gái người Hải Thành có sự nhiệt tình và cởi mở kỳ lạ, thậm chí rất khó từ chối, Vân Thiển đã quen rồi.
Vài bác gái xung quanh hỏi cô mấy lời như có người yêu chưa, kết hôn chưa, có muốn giới thiệu đối tượng cho cô không.
Mãi đến khi nhân viên siêu thị bắc loa lớn hô “Chương trình bắt đầu”, các bà mới bỏ qua.
Hôm nay siêu thị có chương trình giảm giá 300 -100 cực lớn, mặc dù Vân Thiển lấy được số tiền gần một trăm nghìn tệ từ Chúa cứu thế, bản thân không còn túng thiếu, nhưng cô tuyệt đối không từ bỏ thói quen tiết kiệm đối với những chương trình khuyến mãi này.
Làm một người đã từng nghèo đến mức mua đồ cũng phải hỏi người bán có thể trả một phần WeChat và một phần tiền mặt hay không, Vân Thiển rất giỏi cướp giật hàng hóa giảm giá mạnh mỗi dịp đại hạ giá, không ai địch lại!
So với các bà thím điên cuồng cướp giật, chuyện ma gặp được trong Chúa cứu thế chẳng đáng một xu.
Vừa mua xong, Vân Thiển hài lòng kéo xe kéo tay phiên bản cải tạo size đại của mình, ngáp dài dưới ánh mắt sửng sốt của người qua đường, ngồi xuống một băng ghế thoáng mát trong góc.
Xe kéo tay bản cải tạo của cô có thể khóa lại, buộc vào cánh tay.
Vân Thiển mệt mỏi tháo mắt kính, dựa cột ngủ ngay lập tức.
Hô hấp Vân Thiển trong mơ dần dần trở nên gấp gáp, cô chỉ súng vào đầu Tống Hành Chỉ, cho dù vùng vẫy thế nào thì cò súng vẫn ấn xuống.
“Đoàng!”
Cô nhìn đạn xuyên qua trán Tống Hành Chỉ, máu nóng bắn vào miệng mình, vị rỉ sét nồng nặc.
Đôi mắt ươn ướt như cún con ảm đạm vô thần, ngã gục ra sau, té xuống đất.
Cảnh tượng không ngừng lặp đi lặp lại.
Cô nổ súng, Tống Hành Chỉ ngã xuống; cô nổ súng, Tống Hành Chỉ lại ngã xuống…
Đây đã trở thành cơn ác mộng vây lấy Vân Thiển, khiến cô đau khổ.
Dù cho đang ngủ, đầu mày cô vẫn luôn cau chặt.
Trên quảng trường, người qua kẻ lại, theo lý mà nói rất ít người chú ý đến góc xó xỉnh này.
Nhưng có một người trong đám đông đi thẳng về phía đó.
Cậu mặc quần đen áo trắng, vẻ mặt mang theo áy náy nhưng lại có chút thỏa mãn.
Cậu vươn ngón tay ra xoa dịu nếp nhăn trên mày cô.
Thì ra Vân Thiển ở trong thế giới của mình đáng yêu như vậy, đường nét gương mặt lúc để mặt mộc còn hiền hòa hơn lúc trang điểm, vừa nhìn là biết người cực kỳ dịu dàng.
“Bây giờ ngươi đã nhìn thấy cô ta, ngươi nên thỏa mãn rồi.” Giới lạnh mắt nhìn Tống Hành Chỉ ngồi trước mặt Vân Thiển.
Khi ngài nói cho dụ.c vọng Cố chấp biết lúc này Vân Thiển đang đau khổ vì giết cậu, cậu vẫn duy trì bộ dạng chống cằm cười ngây ngô.
Tống Hành Chỉ quay đầu, dừng nụ cười: “Nhưng cô ấy còn chưa nhìn thấy tôi.”
Giới có thể cảm nhận được mọi thứ của Tống Hành Chỉ, ngài hơi kinh ngạc.
Với tư cách là dụ.c vọng Cố chấp, Tống Hành Chỉ đã thức tỉnh.
Cố chấp không giống dụ.c vọng Giết chóc và Thù hận, nó chỉ là một dụ.c vọng nho nhỏ, mức độ trưởng thành có giới hạn, khi thức tỉnh có nghĩa là nuôi thả kết thúc .
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Giới cảm nhận được cậu ta thức tỉnh bèn dự định thu hồi.
Sau khi Tống Hành Chỉ nhìn thấy Vân Thiển, không ngờ sức mạnh của cậu lại tiếp tục tăng lên từng chút một, giống như Giết chóc.
Tin vui ngoài dự đoán, Giới muốn xem thử Tống Hành Chỉ có thể tăng đến mức nào.
D.c vọng lúc bị thu hồi càng mạnh, sức mạnh ngài càng tăng, khả năng tạo nên thần cách thành công càng lớn.
Giới: “Cô ta dậy rồi.”
Tống Hành Chỉ bỗng nhiên im lặng, đứng lên, chạy cực nhanh, nhanh đến độ chỉ chừa lại vệt bóng mờ, ngay cả Giới cũng không phản ứng kịp.
Vân Thiển chậm rãi mở mắt.
Tầm nhìn phía trước vô cùng chói lóa, cô cố chớp mắt, trong tầm mắt mơ hồ có một người cực kỳ rõ nét.
Người đó mặc áo bào đen, tóc dài màu bạc, rõ ràng ăn mặc vô cùng nổi bật nhưng chẳng ai chú ý tới.
Là người cô từng thấy trong thư viện.
Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên, lại là ảo giác sao?
Vân Thiển mặt không cảm xúc, lấy trứng gà sạch đặt trên cùng trong xe kéo tay, mở hộp, cầm một quả.
【ĐMM.】
Giới không biết ý nghĩa của ba chữ này, nhưng từ lửa giận Vân Thiển tuôn ra trong lòng thì hẳn không phải từ ngữ tốt đẹp gì.
Quả nhiên trứng gà kia ném thẳng về phía ngài, may mà thân hình Giới biến mất kịp thời, bằng không đã bị trứng gà sống đập lên mặt.
Trứng gà rơi xuống đất, vỡ nát.
Giới đứng bên cạnh Tống Hành Chỉ.
Bọn họ nhìn Vân Thiển đeo cặp mắt kính gấu con lên, tươi cười thu dọn đống bừa bộn dưới đất.
Tống Hành Chỉ cảm thấy Vân Thiển như vậy thật xinh đẹp.
Vẻ mặt kỳ quặc của Giới nói cho cậu biết tiếng lòng của Vân Thiển lúc này.
【May mà là ảo giác, nếu không mình lập tức bóp nát trứng cậu ta.】
Giới: “Câu này có ý gì?”
Tống Hành Chỉ: “…”
Siêu thị cách chỗ Vân Thiển ở không xa, đi bộ chỉ mất hai mươi lăm phút.
Vân Thiển cứ cảm thấy có người đi theo cô.
Mỗi lần xoay người lại, cảm giác bị nhìn chòng chọc biến mất.
Cô suy nghĩ chốc lát, ngồi xuống sờ so.ạng dưới đất một lúc, đặt vài thứ vào xe kéo tay, đi đường vòng vào một con đường nhỏ chật hẹp.
Con đường nhỏ này là đường tắt, có thể đi nhanh đến khu vực dân cư nơi Vân Thiển sống.
Tống Hành Chỉ nhìn thấy người đi theo phía sau Vân Thiển.
Đó là một người đàn ông mặc áo hoodie màu đỏ, mũ áo và khẩu trang che kín khuôn mặt gã.
Cậu thấy gã đàn ông kia từ từ tiếp cận Vân Thiển.
Lúc gã ép cô vào góc tường cởi thắt lưng, cậu nôn nóng muốn chạy lên giúp đỡ.
Nhưng khi chạy được một nửa, bước chân cậu khựng lại, sợ hãi núp sau bức tường.
Vân Thiển cầm cục gạch đỏ từ trong xe kéo tay ra, đập về phía gã đàn ông áo hoodie.
Cô không chạy trốn mà tấn công trực tiếp vào hạ tam lộ của đối phương, đánh tới mức gã luôn mồm xin tha, sau đó lấy dây trói lại.
Cơn tức trong lòng Vân Thiển xẹp đi rất nhiều.
Sau khi báo cảnh sát, cô ngước mắt nhìn đằng sau bức tường cách đó không xa.
Hình như chỗ đó còn có người đang trốn…
Vân Thiển đưa tay ra sau, híp mắt áp sát, bất ngờ thò đầu ra, không có ai.
Cô vứt gạch xuống đất.
Tống Hành Chỉ bị Giới xách lên giữa không trung, lòng ngập tràn hạnh phúc sau khi thoát chết.
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi.
Ra ngoài điều tra thường là hai người,