Tấm thịnh tình của Văn Tư Thành khó mà từ chối, Vân Thiển và Lý Duy đành phải lên xe anh, đồ mua ở siêu thị đặt trong cốp xe.
“Vân chó, có phải tâm trạng em không tốt không?” Văn Tư Thành đột nhiên hỏi vậy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thiển từ kính chiếu hậu, nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không giống dáng vẻ vô tâm vô tư ở thế giới tận thế.
Vân Thiển: “Không có, anh nhìn lầm rồi.”
Lý Duy cúi đầu chơi di động.
Lúc tới đèn đỏ ở giao lộ, anh ho khẽ một tiếng, cho Văn Tư Thành đọc chữ đánh trên bản ghi chú.
Văn Tư Thành: “…”
Tống Hành Chỉ giỏi lắm!
Người chơi trải qua thế giới tận thế xem như bạn bè sống chết có nhau, nếu hợp tính càng dễ trở thành bạn thân.
Văn Tư Thành suy nghĩ làm sao giúp Vân Thiển vui vẻ hơn, anh xoay bánh lái.
Lúc này Lý Duy mới phát hiện Văn Tư Thành đeo đồng hồ Breguet(*), anh rơi vào trầm mặc.
(*) Breguet là nhãn hiệu đồng hồ đắt tiền của Thụy Sĩ, có lịch sử lâu đời
Lý Duy: Không được rồi, càng nhìn càng thấy anh Văn quá ngầu, thậm chí muốn gọi là ông xã.
Ngược lại Văn Tư Thành nhắc tới chuyện Bang hội người chơi, hỏi liệu Vân Thiển có biết không.
Ban nãy Lý Duy đề cập tới Bang hội người chơi cũng không giải thích kỹ.
Văn Tư Thành nói: “Bang hội người chơi là tổ chức những người chơi cũ tập hợp lại để tiện trao đổi thông tin giữa những người chơi Chúa cứu thế.
Trước kia anh từng tiếp xúc vài lần, lần này sau khi kết thúc thế giới tận thế được đánh giá cao, bọn họ lập tức liên hệ anh, bảo anh là người chơi khiếm khuyết cũng chẳng sao… Dường như họ có mối liên hệ gì đó với thần linh, biết được ‘đánh giá qua cửa’ của vài người chơi.”
Vân Thiển nghiêng người về trước, tỏ vẻ tò mò: “Họ cố ý chiêu mộ à? Sao phải làm thế?”
Văn Tư Thành bĩu môi: “Vào đó thì phải chọn tín ngưỡng, nào là chính nghĩa, dũng cảm, quyết đoán, kiên định, giống như tuyên truyền tà giáo vậy.”
Vân Thiển không rõ mấy thứ này lắm, cô vừa trải qua thế giới tận thế đầu tiên, thông tin Chúa cứu thế biết được đều tới từ người chơi cũ Văn Tư Thành.
Chi tiết cụ thể thì bọn Văn Tư Thành cũng không rõ, họ chưa vào vòng người chơi cốt cán Chúa cứu thế, được Bang hội người chơi mời cũng là lần đầu.
Bây giờ xem ra, không chừng hiểu biết mà bọn họ có về Chúa cứu thế chỉ là bề nổi.
Thời gian chơi lần sau của Văn Tư Thành là 9:00:05 ngày 12 tháng 9 giống với Lý Duy.
Bọn họ cùng đi đến một thế giới tận thế, tin vui bất ngờ.
Vân Thiển ngáp dài, mí mắt đấu tranh, Văn Tư Thành nói: “Còn hơn hai mươi phút nữa mới tới, em nằm ngủ một lát không? Phía sau có tấm chăn, em tự đắp đi… Anh hơi tò mò, em như vậy là do bệnh à?”
Vân Thiển: “Từ nhỏ đã vậy.”
Cô xoay người lấy chăn đắp, đột nhiên bị cảnh tượng cửa sổ sau xe dọa mặt mày trắng bệch!
Cửa sổ sau xe, cũng chính là trên cốp xe có hai người đang ngồi.
Bên trái là Tống Hành Chỉ thiếu niên ăn mặc như học sinh cấp ba, bên phải là Tống Hành Chỉ thanh niên cos nhân vật vô danh.
Bọn họ giống như hai bóng ma dán lên cửa kính nhìn vào bên trong.
Gương mặt giống hệt, biểu cảm giống hệt, một người bị Vân Thiển nổ súng bắn chết, một người mà cô nghĩ là ảo giác.
Vân Thiển đơ mặt: Mình bị bệnh thời kỳ cuối sao?
Lúc cô nghĩ vậy trong lòng, ánh mắt Tống Hành Chỉ tóc trắng hơi đổi, sau đó hai người lập tức biến mất.
Cơn buồn ngủ của Vân Thiển bay biến, cô bị dọa tỉnh ráo.
Lần này cô cảm thấy đây không phải là ảo giác của mình, hai người kia thật sự tồn tại.
“Người ở thế giới tận thế có theo tới thế giới hiện thực không?”
Văn Tư Thành và Lý Duy nghe thấy câu hỏi của Vân Thiển thì cười ha hả: “Sao có thể chứ, nếu vậy không phải thế giới chúng ta sẽ thành cái sàng sao!”
Vân Thiển hỏi tiếp: “Nhân tố tận thế có thể hồi sinh không?”
“Không biết nữa.” Rốt cuộc Văn Tư Thành cũng cảm thấy bất thường: “Em sao thế?”
Vân Thiển: “Vừa rồi lấy chăn, em nhìn thấy Tống Hành Chỉ đang ngồi trên cốp xe nhìn em.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống giả bộ.
Giữa ban ngày ban mặt, đột nhiên một luồng khí lạnh dâng lên, không phải chứ?
Xe lái vào Quan Hải Các đa phần đều là siêu xe, có nhân viên phục vụ đặc biệt tiếp đón.
Một chiếc Maybach dừng lại, lần đầu tiên nhân viên tạp vụ nhìn thấy người xuống xe đồng bộ như vậy.
Động tác ba người đồng bộ, vẻ mặt cũng đồng bộ.
Nếu phải miêu tả thì đấy là vẻ mặt thiểu năng trong biểu tượng cảm xúc thiểu năng trí tuệ.
Mãi cho đến khi vào phòng bao, uống trà xong, Văn Tư Thành mới lắp bắp hỏi: “Vân Thiển, anh cảm thấy chúng ta xem vụ này như ảo giác của em là tốt nhất, em thấy sao?”
Lý Duy gật gù như gà mổ thóc.
Vân Thiển đáp: “Em hi vọng là ảo giác, nhưng trực giác nói cho em biết Tống Hành Chỉ không chết.
Cậu ấy đã theo tới đây…” Thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, cô ngừng lại: “Em đi rửa mặt cho tỉnh táo, không chừng do mệt quá.”
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Một người đàn ông mắt phượng, khuôn mặt thiên về nữ tính đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi người.
Khóe mắt anh ta liếc thấy Vân Thiển giống như nhìn thấy con mồi yêu thích.
Vân Thiển thích cái đẹp, nhưng không thích kiểu tướng mạo lăng nhăng, chỉ thiếu điều viết lên mặt “Tôi là con nhà giàu”.
Kiểu cô thích là người đẹp yếu đuối, đánh một cái là khóc rấm rứt.
Người đàn ông chưa kịp bước lên thả thính, bạn gái anh ta đã đi ra.
Nét mặt hai người khá giống nhau, so với vẻ nữ tính của người đàn ông, cô gái này trông cực kỳ xinh đẹp và đanh đá.
“Anh, anh đứng trước nhà vệ sinh nữ chi vậy?
“Nhìn một cái là biết, không phải anh đang đợi em à?”
“Cô ta thì sao?” Cô gái hất cằm về phía Vân Thiển, dừng chỉ trích người đàn ông.
Sau khi mắng anh ta rời đi, cô ta hung dữ trừng Vân Thiển, giọng điệu khó chịu: “Cô cách xa anh tôi một chút, đừng thấy anh ấy ăn mặc như chó hình người, nhưng cuộc sống phóng túng, dụ dỗ phụ nữ khắp nơi, tám phần là có bệnh lây qua đường tình d.ục gì đó… Cô còn là học sinh nhỉ?”
Vân Thiển sờ mặt, hỏi ngược lại: “Trông tôi trẻ vậy sao?”
Người phụ nữ giật mình, thấy Vân Thiển nhìn chằm chằm mình, khó chịu nói: “Cô nhìn tôi như thế làm gì, cô tưởng tôi xạo cô à?”
Vân Thiển lắc đầu: “Không có, cảm ơn cô nhắc nhở… Tôi không cố ý nhìn, nhưng vì cô đẹp quá, đôi mắt không kiềm chế được mà nhìn về phía cô.”
Vân Thiển bước vào nhà vệ sinh, để lại cô gái với vẻ mặt mờ mịt.
Vừa gặp đã khen người ta đang là xu hướng à?
Cô ta không để ý, bước nhanh trở về phòng bao.
Hôm nay, Bang hội người chơi tụ họp, tất cả người chơi ở Hải Thành và gần Hải Thành đều chạy tới đây.
Buổi tụ họp sắp bắt đầu, cô ta và anh mình với tư cách là đối tượng quan trọng được biểu dương trong buổi họp lần này, sẽ nhận được sự ban thưởng của thần linh.
Giới nhìn về phía cô gái rời đi, dời tầm mắt, mùi Thần điện Ánh Sáng thật khó ngửi.
Con người đi chung với tín đồ bại não của ngài nói không sai, thế giới hiện tại của bọn họ đã trở thành cái sàng có thể tự do xuyên qua xuyên lại.
Bây giờ có sự trông chừng của Thần điện Ánh Sáng đạo đức giả, tạm thời còn chưa xảy ra chuyện gì.
Giới đang