15:00:01 ngày 13 tháng 9, Vân Thiển bị dịch chuyển đến thế giới tận thế.
Thân phận của cô ở thế giới này là du khách phương Đông nghe danh điểm du lịch nổi tiếng “Thị trấn Hạnh Phúc” mà đến.
Khi tới thị trấn Hạnh Phúc, đúng lúc họ đang tổ chức tang lễ đặc sắc ở địa phương.
Cô và đồng bạn đang thưởng thức buổi tang lễ này…
Tang lễ đặc sắc? Suýt nữa Vân Thiển cho rằng đây là đoàn đội chuyên nghiệp gì đó, cũng may quan sát từ phản ứng của người khác thì không phải.
Người khác mà cô ấy nói tới chính là người chơi, còn cô đến thế giới tận thế mới lại rơi vào trạng thái người mù, tuy không thấy rõ nhưng có thể thông qua đồng hồ cứu thế mà phán đoán.
Số lượng người chơi ở trong đoàn du lịch với cô rất nhiều, đoán chừng có đến cả trăm người.
Văn Tư Thành từng nói thế giới tận thế có số lượng người chơi càng nhiều thì càng phiền phức, nhưng nếu như có người lãnh đạo đàng hoàng trong số người chơi thì rất dễ vọc nước.
Vân Thiển lên kế hoạch làm sao lẫn trong đám người chơi để sờ cá mà không bị phát hiện.
Tang lễ đang được tiến hành, nơi này tương tự thị trấn nhỏ ở châu Âu trong thế giới hiện thực, ngôn ngữ cũng là tiếng anh, giọng nói truyền vào tai người chơi sẽ biến thành ngôn ngữ mà người chơi có thể hiểu được, chữ viết cũng thế.
Thị trấn Hạnh Phúc cho rằng chết là ơn huệ của thượng đế dành cho bọn họ, là chuyện vui vẻ chứ không phải đau buồn.
Người dân thị trấn mặt mày tươi cười nghe mục sư đọc lời ban ơn, du khách tò mò nhìn chăm chú thi thể ăn mặc lộng lẫy trong quan tài.
Đó là một người đàn ông trung niên, mặt ngựa đầu hói bụng bia, ăn mặc âu phục kiểu dáng rườm rà chỉ mặc vào dịp dạ hội, trên mặt đắp bông hoa màu đỏ giống hoa bỉ ngạn, lớn bằng thau rửa mặt.
Mỗi một người dân thị trấn đều nâng hoa trên tay và tặng lời chúc phúc cho ông ta.
Nắp quan đóng lại, quan tài được hạ xuống, lấp đất, âm nhạc du dương kéo dài vang khắp thị trấn.
Người trong đoàn du lịch, trừ người chơi còn có người bản xứ của thế giới này.
Lúc hướng dẫn viên du lịch làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ ở khách sạn, người chơi dần dần tụ tập lại một chỗ.
Vân Thiển lẫn vào nhóm người chơi, hết sức điềm nhiên, hoàn toàn không giống người cận thị nặng chẳng thấy rõ gì.
Người chơi mosaic bên cạnh hỏi Vân Thiển: “Người mới hay người cũ?”
Vân Thiển: “Nửa cũ, không mới.”
“Nói chuyện thật hài hước.” người chơi mosaic vui vẻ nói: “Đợt này số chúng ta không tệ, gặp được nhóm người Bang hội người chơi.
Hình như anh em Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu mới được biểu dương cách đây không lâu, mặc dù không phải người chơi thần chọn nhưng hẳn trong tay bọn họ có vũ khí không tồi.
Lần này, chúng ta đi theo bọn họ chắc hẳn không sao.”
Định luật Murphy(*) mặc dù đến chậm nhưng cuối cùng vẫn đến.
(*) Định luật Murphy nói rằng tình huống xấu luôn có xác suất xảy ra cao hơn.
Văn Tư Thành và Lý Duy bị đối xử bất công chỗ Bang hội người chơi.
Dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, Vân Thiển cầu trời khấn Phật cho mình đừng bao giờ gặp phải Bang hội người chơi, kết quả lại gặp một đống.
Vân Thiển: “Tôi nghe nói Bang hội người chơi không tốt với người chơi tự do lắm…”
Người chơi mosaic: “Thật sao, chưa nghe bao giờ, tôi vẫn luôn muốn vào bang nhưng nhân viên bọn họ xét duyệt nghiêm ngặt quá.
Người chưa từng đứng đầu bảng xếp hạng hai lần thì không thể gia nhập.”
Hiển nhiên đây là người chơi có độ thiện cảm với Bang hội người chơi rất cao.
Vân Thiển trầm tư, cô nên tìm chỗ nào ở thị trấn làm cá muối đây?
Anh em Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu trong miệng người chơi mosaic thuộc dạng chơi giỏi trong những người chơi, biết tổ chức và điều khiển cảm xúc đám đông.
Vân Thiển lắng nghe giọng hai người, càng nghe càng thấy giống giọng nói cặp anh em gặp ở nhà vệ sinh lúc Văn heo mời bọn họ ăn cơm ở Quan Hải Các.
Thế giới đúng là nhỏ bé.
Vân Thiển lắng nghe giải thích về kế hoạch tiếp theo.
Bọn họ trộn lẫn lời nói vào kế hoạch du lịch, chỉ có người chơi mới có thể hiểu ẩn ý trong đó.
Một là địa điểm và thời gian tập kết lúc đoàn du lịch tự do tham quan, hai là hiện tại bọn họ phát hiện manh mối về nhân tố tận thế, hi vọng mỗi người chơi hợp tác chung sức tìm kiếm.
Bang hội người chơi đã phát hiện có vấn đề trên xác chết tang lễ vừa rồi, số lượng báo chí tin tức địa phương ở thị trấn này không ít, những vụ án mất tích bị dân thị trấn kiêng kỵ, cùng với hoa che đậy thi thể, hoa cầm trên tay và hoa trong lâm viên đều cùng một loại…
Thị trấn này che giấu bí mật.
Vân Thiển nghe mà vỗ tay hào hứng.
Cô rất thích kiểu người chơi có thể cắp người bay lượn(*) thế này.
Cô đã sẵn sàng du lịch thoải mái ở thị trấn này rồi!
(*) Có nghĩa là người đó cực kỳ tài giỏi, có thể dẫn dắt người khác đi đến thắng lợi dễ dàng.
Lần trước cô vốn muốn chơi đùa thỏa thích trong vườn trường với Văn Tư Thành, đáng tiếc đám người Đặng Chung không đủ sức, khiến cô và Văn Tư Thành phải chạy đôn chạy đáo.
Bây giờ rốt cuộc cô đã có cơ hội nằm thắng, không cần nghĩ cách cố gắng nữa.
Vân Thiển: Cầu nguyện với thần đúng là có tác dụng.
Lần này balo không gian mười ngăn của người chơi đặt ba trăm nghìn Cabo tiền tệ thông dụng ở thế giới này, đủ để mỗi người chơi tự do hành động ở thị trấn Hạnh Phúc mà không bị ràng buộc tiền bạc.
Ngoại trừ tiền còn có một bản đồ chi tiết thị trấn, quan trọng nhất là chiếc điện thoại có thể nối mạng —— cùng với bàn phím cứng trên màn hình màu, độ phân giải thấp lè tè tràn đầy cảm giác cổ xưa.
Vân Thiển xem bản đồ bằng tư thế ngửi lần nữa.
Cuối hướng Đông Nam thị trấn có một tiệm đồng hồ mắt kính, là nơi cô bắt buộc phải đến.
Chỉ có đeo kính, cô mới có thể tận hưởng thế giới này.
Vân Thiển không định hành động cùng với Bang hội người chơi.
Sau khi đoàn du lịch giải tán tự do hoạt động, cô nhờ nhân viên phục vụ tìm hành lý ký gửi tạm ở chỗ khách sạn, trả ít tiền boa rồi kéo vali hành lý không quá lớn đi về hướng tiệm mắt kính đồng hồ.
Dọc đường đi, hương hoa nồng nặc.
Diện tích thị trấn không nhỏ, xe buýt bố trí trong trấn có một chiếc có thể đi thẳng đến góc Đông Nam.
Trên xe ngồi không ít người, bình thường người bản xứ sẽ không chú ý đến người chơi, trừ khi người chơi chủ động bắt chuyện trước.
Chạy hơn mười phút, xe đã đến tiệm mắt kính.
Chủ tiệm là một ông lão hòa nhã, khen ngợi Vân Thiển không tiếc lời, mở miệng ra là người đẹp phương Đông.
Chọn gọng kính và đo mắt khá nhanh, nhưng đến lúc cắt kính, ông lão lại nói trong tiệm không có thấu kính phù hợp.
Bây giờ trời đã tối, đợi ngày mai ông ra ngoài trấn đi mua, khoảng chừng chiều là có thể giao kính.
Vân Thiển đặt tiền cọc xong, bèn hỏi: “Trừ khách sạn trong trấn, nơi này còn có chỗ nào có thể dừng chân không?”
Ông lão: “Qua hai con đường đằng trước có lữ quán Tiểu Điểu, chắc bên đó còn nhiều phòng trống.” Ông khựng