Cá Muối Cứu Thế

33: Cầu Nguyện Với Thần


trước sau


Không có! Vân Thiển cho ra đáp án trong lòng, bất cứ sinh vật nào trên đời gắn thêm tai mèo đều sẽ gia tăng đặc tính đáng yêu, trừ Vua hiểu biết loài người.
 
Tiểu nhân trong lòng Vân Thiển ôm đầu la hét, ngoài mặt lại bình thản nhìn Tống Hành Chỉ, điềm tĩnh nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
 
Giọng điệu cậu vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Một vị thần thương tình, thực hiện nguyện vọng của tôi, đưa tôi tới đây gặp Vân Thiển.”
 
Cái thứ tròn dài chui ra từ trong quần cậu… là đuôi sao?
 
Cái gì! Ngay cả đuôi mà cũng có!
 
Tống Hành Chỉ lắc cái đuôi sau lưng, vừa nhìn đã biết mềm mại êm ái.
 
Mắt Vân Thiển nhìn chằm chằm vào nó, may mà cô còn một chút tự chủ, nhờ vậy mới chưa chạy tới túm lấy cái đuôi nghịch ngợm phe phẩy kia.
 
Vân Thiển không bỏ sót câu nói kia của Tống Hành Chỉ, nguyện vọng của cậu là tới đây gặp cô.
 
Vân Thiển đang định chuẩn bị mặt lạnh tính sổ màn nổ súng trong phòng mỹ thuật.

Không thể tha thứ được, chuyện này đã để lại vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn cô.
 
Tống Hành Chỉ nắm lấy cái đuôi sau lưng ra trước, chán nản nói: “Xấu lắm đúng không? Đây là sự trừng phạt của ngài thần linh vì tôi muốn rời khỏi thế giới của mình.

Một khi bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ bị xem như kẻ khác loài.”
 
Chóp đuôi phe phẩy giống như gãi vào lòng Vân Thiển.
 
Sự chú ý của cô hoàn toàn bị cái đuôi thu hút, cái đuôi chuyển sang bên nào, mắt cô lại chuyển sang bên đấy.
 
Tống Hành Chỉ: “Tôi muốn giật nó xuống!” Nói xong, cậu kéo mạnh cái đuôi.
 
Vân Thiển hét lên: “Dừng tay!” Cô giành lại cái đuôi từ trong tay cậu, ôm vào lòng giống như bảo bối: “Đừng làm thế với nó…”
 
Vân Thiển bóp đuôi mèo, cảm giác tê dại truyền đi khắp người.

Cổ họng cô phát ra tiếng thỏa mãn, đuôi mèo đúng là đỉnh mà.
 
Tất cả tổn thương trong tâm hồn cô đều được trị khỏi, làm gì nhớ đến chuyện tha thứ hay không.
 
Vân Thiển quả quyết trong lòng: Thiếu niên tai mèo chắc chắn không bao giờ sai.
 
Thật ra Giới cũng ở trong phòng.

Dưới sự che đậy của thần thuật, Vân Thiển không nhìn thấy ngài.
 
Tống Hành Chỉ đang nói dối, tai và đuôi mèo là thứ cậu cầu xin ngài.

Hơn nữa, chỉ có Vân Thiển thấy được, những người khác không thể nhìn thấy.
 
Người tín ngưỡng Giới đều là người trung thành đi theo dụ/c vọng, khao khát của Vân Thiển đối với sắc đẹp đã đạt tới mức chỉ cần tùy tiện niệm một câu triệu hồi, sức mạnh tín ngưỡng có thể truyền ngay đến chỗ Giới.
 
Tiếng người có nghĩa là —— Chúa háo sắc.
 
Giới có thể nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển, đặc biệt là lúc Tống Hành Chỉ làm nũng với cô.

Loại ý nghĩ kỳ lạ đó cứ luôn đầu độc đầu óc ngài.
 
Giới hết chịu nổi, để lại câu nói chỉ có Tống Hành Chỉ nghe thấy, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng nhỏ này.
 
Ngài bảo Tống Hành Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc giận những thần linh khác, nhất là thần linh cấp cao của Thần điện Ánh Sáng.

Nếu như bị phát hiện thân phận, bản thân cậu chính là chất dinh dưỡng tốt nhất để thần linh dùng để gia tăng sức mạnh.
 
Thế giới cái sàng này giấu không ít sinh vật bán thần, thêm một Tống Hành Chỉ cũng chẳng sao.
 
Giới dự đoán cứ theo đà phát triển này, chưa tới mười năm, thế giới Vân Thiển đang ở sẽ đứng trước bờ vực diệt vong.

Sức mạnh căn nguyên lúc thế giới gốc bị hủy diệt có thể trợ giúp thần linh gia tăng sức mạnh, hoặc giúp sinh vật bán thân thăng cấp thành thần.
 

Không có vị thần nào tốn sức vô ích cứu giúp nơi này, thảo nào lựa chọn người nơi này đi đến thế giới khác, lợi dụng những thứ bỏ đi à…
 
Giới đứng giữa không trung nhìn loài ngoài giống như con giun con dế bận rộn sinh tồn, không hề biết gì về tương lai.

Đều là thần tối cao, những gì Thần Ánh Sáng làm cũng chẳng khác gì Thần Bóng Tối.
 
Giới bay về phía tòa kiến trúc cao nhất thành phố.

Đứng trên đỉnh tháp, màn đêm tựa như mảnh vải nhung đen phủ kín viên kim cương lấp lánh, đỉnh đầu và tay chân truyền đến cảm giác được người xoa nhẹ.
 
Chỉ cần dụ.c vọng Cố chấp cảm nhận mạnh mẽ, ngài sẽ cảm giác được y hệt.
 
Đầu lưỡi của Giới có cảm giác liếm lên da thịt, mắt ngài lóe lên sự mờ mịt.

Ngài không hiểu tại sao da người lại có vị hơi ngọt.
 
Ngài không có Tính dục, không thể cảm nhận được kho.ái cảm mà hành vi này mang đến.
 
Tính dục khác với tình yêu.

Đó chỉ là dụ.c vọng ra đời cùng một lúc với tình yêu, là dụ.c vọng thường xuất hiện nhất lúc loài người sinh sản, thậm chí là tất cả sinh vật.
 
Giới cho rằng loại hành vi này rất buồn nôn.

Gió lạnh trên cao rít gào, ngài gạt bỏ những cảm giác này ra ngoài, nhắm mắt bắt đầu tu luyện trên đỉnh tháp.
 
Đơn giản là Giới tự suy diễn quá nhiều, Vân Thiển và Tống Hành Chỉ không hề làm chuyện mà ngài nghĩ.
 
Tống Hành Chỉ tắm rửa sạch sẽ trong nhà tắm của Vân Thiển, lúc cô cầm khăn lau khô tóc thì hai người có tiếp xúc tay chân.
 
Cậu trai nhỏ thiếu kinh nghiệm, đối diện với người mình thích thì chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể khiến mạch máu căng phồng, đương nhiên cảm xúc kích động truyền hết tới chỗ Giới.
 
Còn làn da vị ngọt kia… là vì Vân Thiển đút miếng bánh kem su dài cho Tống Hành Chỉ, cậu liếm trúng ngón tay cô.
 
Tống Hành Chỉ không có chỗ để đi, thần linh chỉ tùy tiện cho cậu thân phận cư trú bất hợp pháp.

Cậu chẳng biết gì về thế giới này, người quen duy nhất chỉ có Vân Thiển.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của thiếu niên đáng thương, cùng với sự tấn công đồng thời của tai mèo trên đầu, Vân Thiển đành chịu thua đồng ý cho Tống Hành Chỉ ở lại nhà cô một khoảng thời gian.

Nhưng đợi sau khi Tống Hành Chỉ thích ứng với thế giới này, cậu phải chuyển đi nhanh nhất có thể.
 
Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, Tống Hành Chỉ đành ngủ ở sofa lười trước bàn trà, Vân Thiển lấy tấm chăn khác cho cậu, tiện tay chơi với cái đuôi năm phút.
 
Có Tống Hành Chỉ ở đây, gian phòng nóng bức tỏa ra hơi lạnh, chẳng cần phải mở máy điều hòa.
 
Vân Thiển vui vẻ vì tiết kiệm được tiền điện.

Tắm xong, cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông đứng bên cạnh Tống Hành Chỉ lúc nhìn thấy cậu ban sáng, bèn hỏi một câu.
 
Giới không cho Tống Hành Chỉ tiết lộ sự tồn tại của ngài, Tống Hành Chỉ hoang mang đáp: “Chỉ có một mình tôi, không có ai khác.”
 
Cậu thấy gương mặt lộ vẻ thất vọng của Vân Thiển, không kiềm được hỏi: “Sao em quan tâm thế?”
 
Vân Thiển không tiện nói vì cô rất muốn đè người đàn ông kia ra, nhất là người đàn ông kia trông giống hệt Tống Hành Chỉ.

Nói những lời này với cậu chẳng khác gì đang gửi đi thông điệp mời mọc.
 
Cô không xuống tay với Tống Hành Chỉ được, cậu còn quá nhỏ, dù nói mình đã thành niên nhưng nhìn bề ngoài vẫn như mới mười sáu, còn tràn ngập khí chất thiếu niên.
 
Nếu làm gì thật, cô cứ có cảm giác đang phạm tội.
 
Vân Thiển không đối xử với Tống Hành Chỉ như đàn ông thành niên, cô rất thích Tống Hành Chỉ nhưng không phải thích kiểu nam nữ, nếu không cũng sẽ không tha thứ cho cậu đơn giản như vậy.
 
Vân Thiển trầm mặc khiến Tống Hành Chỉ bật cười, cậu cười hết sức ngoan hiền, lấy bánh su kem trên bàn hỏi: “Tôi có thể ăn hết chứ?”
 
“Ừ, cậu ăn đi, không đủ thì trong tủ lạnh vẫn còn.” Vân Thiển bảo Tống Hành Chỉ tự nhiên, cô lấy điện thoại và máy tính rồi quay lại giường, xử lý sơ yếu lý lịch tuyển dụng gửi thời gian trước.
 

Thông qua Chúa cứu thế, cô kiếm được hơn chín mươi nghìn tệ, đi siêu thị mua đồ hết 1896 tệ, một thời gian nữa phải trả tiền thuê phòng 700 tệ, tiền thuê trả mỗi tháng một lần, lần này cô định trả trước năm tháng.
 
Ở nơi như Hải Thành, tiền phòng giá thấp như vậy đã là may mắn.
 
Sơ yếu lý lịch gửi đi không có hồi đáp đúng như dự liệu, Vân Thiển lại tìm đến địa chỉ email bộ phận nhân sự của vài công ty, nhấn gửi từng nơi.
 
Tống Hành Chỉ cắn bánh su kem, ánh mắt âm u.
 
Cái cậu ăn không phải bánh su kem mà là đầu của lão già, trong bánh su kem không phải kem mà là não của lão già.
 
Giới ở trên đỉnh tháp dừng tu luyện.

Chỗ Cố chấp truyền đến sát ý nhắm thẳng vào ngài, khiến Giới khó hiểu.

Nếu không phải ngài chắc chắn đây là dụ.c vọng của ngài, d.ục vọng phân ra nhất định sẽ thu hồi, dựa vào tính tình gợi đòn này của Tống Hành Chỉ, Giới đã chém đứt đầu cậu rồi.
 
Cuộc sống thường ngày của Vân Thiển rất đơn giản, tối mười giờ ngủ, sáng sáu giờ dậy.

Sau khi rời giường, đầu tiên cô ngâm một ly hoa cúc kỷ tử cộng thêm một miếng bánh mì nguyên cám(*), ra ngoài chạy bộ tập thể dục buổi sáng, trở về đánh bao cát để đảm bảo năng lực tự vệ cơ bản, tắm rửa, đọc sách, sạc pin.

Ăn cơm trưa xong, cô xem tin tức thời sự hoặc tin tức hội chợ việc làm, buổi chiều học một ít ngoại ngữ…
 
(*) Là bánh mì làm từ bột lúa mì mà khi xay xát vẫn còn giữ nguyên lớp vỏ cám và phôi, có thể kết hợp thêm nhiều loại ngũ cốc khác
 
Tống Hành Chỉ ngây người.

Cậu vẫn chưa biết cụm từ “cán bộ già(*)” , nếu như biết, chắc chắn cậu sẽ dùng từ này để miêu tả Vân Thiển hiện tại.
 
(*) Ở đây có nghĩa là chỉ những người quá nghiêm túc
 
Vân Thiển còn giỏi hơn cậu tưởng, nhưng vì sao trông cô có vẻ vô cùng túng thiếu?
 
Tống Hành Chỉ không nhịn được bèn hỏi thử.

Vân Thiển phổ cập khoa học quá khứ bi thảm một lượt cho Tống Hành Chỉ, rõ ràng cô vô cùng ưu tú nhưng không hiểu sao làm cái gì, đổ bể cái đó.
 
Đương nhiên mỗi lần Vân Thiển sắp chịu hết nổi, bỗng trên trời rớt xuống một khoản tiền không biết từ đâu ra, đúng lúc giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, lấy lại niềm tin cuộc sống.
 
Tống Hành Chỉ bùi ngùi, từ nhỏ tới lớn cậu cũng thảm như vậy, giống như có người cố ý tôi luyện cậu ấy.
 
“Em có thể cầu nguyện với thần linh, để thần giúp cuộc sống của em trở nên tốt hơn.” Tống Hành Chỉ đề nghị: “Trên đời này thật sự có tồn tại thần linh, thần linh giúp đỡ tôi là một vị thần cực kỳ tốt.”
 
Giới nói Vân Thiển là tín đồ của ngài, vậy hẳn ngài nên đáp ứng lời cầu nguyện của Vân Thiển mới đúng.
 
Cho dù Giới không chấp nhận, Tống Hành Chỉ cũng sẽ cố gắng bắt ngài đồng ý.
 
Vân Thiển nửa tin nửa ngờ mà đi mua nến sáp ong ở cửa tiệm quà vặt dưới lầu theo lời Tống Hành Chỉ, sau đó kéo rèm cửa, thắp nến, bắt đầu cầu nguyện.
 
Tống Hành Chỉ khẽ nói: “Cầu nguyện phải thành tâm, phải là nguyện vọng em muốn thực hiện từ tận đáy lòng.”
 
Nguyện vọng từ tận đáy lòng…
 
Vân Thiển nhắm mắt lại, truy tìm bản tâm.

Trong đầu cô hiện lên gương mặt Tống Hành Chỉ tóc trắng, họng lưỡi khô khốc, mỗi tế bào trên người đều đang kêu gào muốn có được người đó.
 
Cô cầu nguyện trong lòng.
 
Lời cầu nguyện hóa thành quả cầu ánh sáng chỉ có thần linh thấy được, bay thoăn thoắt giữa không trung, tới chỗ Giới.
 
Giới chấm nhẹ quả cầu, tiếng lòng Vân Thiển vang lên.
 
【Nếu ngài thần linh có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, xin ngài hãy mang người đàn ông này đến bên giường tôi, để tôi ngủ một lần được không? Mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi nhất định sẽ khiến anh ta cảm nhận được sung sướng cả đời khó quên!】
 
Cùng với hình ảnh người đàn ông cô ảo tưởng là ngài.

 
Giới: “…”
 
Ngài trở tay bắn đoạn tiếng lòng này tới chỗ Tống Hành Chỉ.
 
Bên trong căn phòng nhỏ.
 
Vân Thiển cầu nguyện xong, vui vẻ hớn hở đợi thần linh hồi đáp.

Thần linh không hồi đáp, Tống Hành Chỉ vươn tay bóp tắt ngọn nến, sẵn tiện bẻ gãy luôn thân nến.
 
Vân Thiển: “?”
 
Tống Hành Chỉ nở nụ cười: “Mang hi vọng

ký thác vào những chuyện thần linh hư vô mờ mịt này, chi bằng bản thân cố gắng gấp bội.

Thứ dựa vào hai bàn tay mình có được mới đáng trân trọng, đúng không?”
 
Vân Thiển phản bác: “Nhưng lúc có thể làm cá muối, sao cứ phải tự lực cánh sinh.

Cá muối là cảnh giới tối cao của cuộc đời, tôi vẫn lấy đó làm mục tiêu… Lỡ như thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của tôi thì sao?”
 
“Ngài sẽ không thực hiện đâu.” Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Tôi quên lúc nãy chúng ta cầu nguyện không có đồ cúng, cầu nguyện vô dụng.”
 
Vân Thiển: “Thần linh…”
 
“Em có thể dạy tôi kiến thức cơ bản ở thế giới này trước được không? Em cũng không hi vọng tôi cứ mãi ở nhà em làm phiền đúng không? Tống Hành Chỉ đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi, quét qua mu bàn tay Vân Thiển đặt trên bàn: “Đừng nói tới thần linh nữa, chúng ta làm vài chuyện thực tế đi.”
 
Vân Thiển giống như con mèo bị cây chọc mèo hấp dẫn, toàn bộ sức chú ý đều dồn lên cái đuôi Tống Hành Chỉ.
 
Tống Hành Chỉ: Thứ thần linh này thà chết quách đi cho xong.
 
Giới lại cảm giác được sát ý cuồn cuồn truyền từ dụ.c vọng Cố chấp.

Ngài cau mày, thu hồi thần thuật, cũng chính là đôi tai và đuôi mèo của Tống Hành Chỉ.
 
Hay thật, trong chớp mắt, sát khí truyền tới sắp bằng Giết chóc luôn rồi.
 

 
Tống Hành Chỉ tiếp thu kiến thức ở thế giới hiện tại rất nhanh, nhưng cậu muốn tự sống ở thế giới này còn cần một thân phận thích hợp.

Hộ khẩu giả của thần linh cho cậu chắc chắn không thể sử dụng ở Hải Thành.
 
Sau một phen suy nghĩ, Vân Thiển giành được sự đồng ý của Tống Hành Chỉ, tìm Văn Tư Thành và Lý Duy hỏi xem hai người có cách nào tạo thân phận cho Tống Hành Chỉ không.
 
Biểu cảm lúc đó của Văn Tư Thành và Lý Duy chắc giống thế này: = 皿 =
 
Chuyện nhân tố tận thế đã bị tiêu diệt ở thế giới tận thế chạy tới thế giới hiện thực bọn họ, còn muốn bọn họ tạo giúp thân phận hình như quá kỳ ảo rồi thì phải?
 
Hai người mất nửa ngày mới chấp nhận sự thật này.
 
Tống Hành Chỉ đứng trước mặt bọn họ giống như học sinh cấp ba, là dáng vẻ học sinh giỏi vừa nhìn đã khiến người khác có cảm tình, trong trẻo thuần khiết.

Nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện cậu ta đã làm với Vân Thiển!
 
Lý Duy vặn hỏi Tống Hành Chỉ đủ loại câu hỏi, từ chuyện làm sao cậu tới được thế giới này cho đến dự định sau này.
 
Văn Tư Thành kéo Vân Thiển qua, đau lòng tức giận nói: “Sắc đẹp là cái không đáng tin nhất trên đời, em đừng để sắc đẹp dụ dỗ rồi nhảy vào hố lửa lần nữa…” Anh nhìn vẻ mặt hiền triết của Vân Thiển: “Đệch, em sẽ không làm vậy chứ?”
 
Vân Thiển không thể tưởng tượng được: “Trong mắt anh, em là súc sinh sao?”
 
Văn Tư Thành không hề do dự gật đầu, Vân Thiển đấm một cú vào bụng anh, thờ phì phì bỏ đi.
 
Đúng lúc Lý Duy hỏi xong, xem ra Tống Hành Chỉ bây giờ không có vấn đề gì lớn.
 
Văn Tư Thành vận dụng quan hệ trong nhà tạo một thân phận học sinh cấp ba mười tám tuổi cho Tống Hành Chỉ ở Hải Thành, tiện tay đưa cho Tống Hành Chỉ chìa khóa căn hộ cá nhân của mình: “Dù sao Vân Thiển cũng là con gái, cậu ở nhà cô ấy bất tiện, thôi ở chỗ tôi đi.

Đây là căn nhà trống chưa ai ở, quần áo gì đó đều có, mỗi tuần sẽ có bác gái tới quét dọn.”
 
Anh trở về xe, lấy một điện thoại dự phòng, lưu số liên lạc của mình, Vân Thiển và Lý Duy: “Cậu cầm điện thoại này đi, có việc thì lên hệ tôi trước, tôi rảnh hơn hai người bọn họ.”
 
Anh Văn là người tốt, Tống Hành Chỉ biết rõ điều này, nhưng lúc tiếp nhận ý tốt của anh, cậu lại chẳng muốn tí nào, cứ luôn ngoảnh đầu nhìn Vân Thiển.
 
Văn Tư Thành: Ôi, đàn ông.
 
Lý Duy thấy sự hào phóng của Văn Tư Thành, một người đàn ông cao to vạm vỡ như anh lấm la lấm lét, õng ẹo kêu: “Ông xã, anh là ông xã xa cách nhiều năm của em phải không? Trong bụng em có một trăm lẻ tám đứa con của anh nè!”
 
Vân Thiển và Văn Tư Thành bái phục tiết tháo không có giới hạn của Lý Duy, độ mặt dày ghê gớm thật.
 

Tống Hành Chỉ ở nhà Vân Thiển chưa tới một tuần đã bị Văn Tư Thành nhiệt tình dẫn đi.
 
Sau hôm đó lại qua vài ngày, Văn Tư Thành và Lý Duy bước vào thế giới tận thế trước Vân Thiển một ngày.

Chín giờ bọn họ vào trò chơi, chín giờ lẻ một phút gửi tin nhắn trong group cho Vân Thiển.
 
Thế giới tận thế lần này bọn họ vào thuộc kiểu thế giới thảm họa, thảm họa động vật khổng lồ, khắp nơi đầy rẫy quái vật kiểu Godzilla, loài người sinh sống trong kẽ hở phế tích.
 
Văn Tư Thành: “Người chơi tự do tụi anh đều bị người của Bang hội người chơi gài bẫy.

Nhân tố tận thế phải giải quyết trong thế giới tận thế này là quái vật mẹ, bắt buộc phải hợp tác với chính phủ thế giới tận thế.

Bang hội người chơi đại diện cho người chơi bàn điều kiện với chính phủ, rồi lại hợp tác với người chơi tự do.

Người chơi tự do lấy thân phận là chiến binh bất tử ra trận… Nhưng lúc đối phó quái vật, người của Bang hội người chơi dùng tất cả người chơi tự do làm bia đỡ đạn…”
 
Văn Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đám quái vật kia có sức sát thương cao, lại còn đánh hội đồng.

Người chơi tự do ở tuyến đầu chết ít nhất hơn năm trăm lần, độ toàn vẹn thế giới này chưa tới 50%, đánh giá chỉ tàm tạm, phần thưởng tổng cộng là ba mười nghìn tệ, uổng mịa nó công sức rồi!”
 
Lý Duy gửi ba dấu chấm tròn trong group, kèm theo biểu tượng gào khóc.

Anh nói lần này không những không kiếm được tiền, còn mất ba mươi lăm nghìn tệ.
 
Vân Thiển khiếp sợ nhìn số lần chết của bọn họ.

Văn Tư Thành giải thích số lần chết ở thế giới chiến tranh cũng rất cao, nhưng lần này là vì người của Bang hội người chơi nham hiểm, khiến số lần chết của bọn họ cao chót vót.
 
Bọn họ bị lấy làm bia đỡ đạn dụ quái vật, bị đám đó bao vây trong hang ổ, sống rồi chết, chết rồi lại sống.

Cho đến khi người của Bang hội người chơi chiếm hết lợi ích và tiêu diệt nhân tố tận thế, bọn họ mới rời khỏi thế giới tận thế.
 
Vân Thiển: “Trong thế giới tận thế ngoại trừ tiền ra còn chiếm được lợi ích gì, đồ trong đó đâu thể mang ra thế giới hiện tại được?”
 
Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”
 
Vân Thiển bất giác hỏi: “Có liên quan đến thần linh?”
 
Văn Tư Thành: “Đúng vậy, đó là vật phẩm thần linh từng sử dụng, bị thất lạc ở mỗi thế giới tận thế.”
 
Vân Thiển ghi nhớ lời dặn của hai người, nếu như gặp phải người của Bang hội người chơi thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu có thể làm cá muối thì tuyệt đối đừng ra tay.
 
Buổi sáng ngày 13 tháng 9, Vân Thiển nhận được tin nhắn của Tống Hành Chỉ.
 
Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, tôi dùng lò nướng ở nhà anh Văn làm rất nhiều bánh cupcake, buổi chiều đưa sang cho em nhé!”
 
Vân Thiển: “Ừ.”
 
Buổi chiều, ba giờ lẻ một giây, Tống Hành Chỉ tươi cười cầm bánh tới, đứng trước nhà Vân Thiển gõ cửa.
 
Không ngờ cửa không khóa, cậu vừa gõ đã mở ra.
 
Vân Thiển ngã dưới đất, một người đàn ông mang giày da, mặc âu phục đè lên người cô.

Người đó đeo mắt kính viền vàng, tóc ngắn rũ xuống che phủ khuôn mặt, có thể thấy đường nét sườn mặt rất đẹp.

Anh ta đeo một đôi găng tay trắng, tay đặt lên lưng váy Vân Thiển.
 
Xích sắt dưới chân Tống Hành Chỉ vươn ra, không hề nương tay hất văng người đàn ông mặc âu phục.

Tiếp đó, cậu nhìn thấy một gương mặt y hệt cậu, có điều già dặn hơn.

Một lão già còn già hơn cả Giới!
 
Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, anh ta là ai?”
 
Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, thản nhiên lau vết máu trên khóe môi, đẩy gọng kính, hỏi câu y hệt: “Vân, cậu ta là ai?”
 
Vân Thiển: “…”
 
Chuyện này phải bắt đầu kể từ thế giới tận thế mà cô đi tới.
 
***
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Giới: Tín đồ bại não mỗi ngày thèm muốn cơ thể ta, còn lừa từng phân thân dụ.c vọng của ta chạy, quá đáng!
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện