“Nhân tố tận thế là chuyện ma thật sao?”
Mặt Vân Thiển dán sát vào hàng chữ rồng bay phượng múa bên trên cuốn sổ.
Vương Tư Tuệ để ý tới tư thế đọc chữ kỳ quặc của Vân Thiển, còn tỉ mỉ lướt qua nội dung cô viết, cô kinh ngạc hỏi: “Người chơi mới?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Vân Thiển, độ cong khoé môi vốn dĩ giương lên bỗng trễ xuống.
Ghét bỏ, Vân Thiển có thể cảm nhận được cảm giác ghét bỏ ngập tràn.
Vương Tư Tuệ sẽ không nói chuyện với cô nữa, cô dời sự chú ý sang phòng học.
Thời điểm vừa vào phòng học, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, đủ loại nước hoa khác nhau hỗn hợp lại một chỗ nhưng mùi hương không đến nỗi khó chịu.
Tất cả học sinh trong phòng đều trang điểm xinh đẹp, tướng mạo mỗi người giống như được chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.
Đương nhiên Vân Thiển không nhìn rõ khuôn mặt học sinh, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đường nét đại khái của người bên cạnh.
Học sinh nam thì cơ bắp rắn rỏi mà không lực lưỡng, là phiên bản yếu ớt của Schwarzenegger(*).
(*)Arnold Schwarzenegger: người Mỹ gốc Áo, là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên và điện ảnh và chính khách Cộng Hoà, làm thống đốc bang California thứ 38.
Học sinh nữ thì eo dương liễu, thân hình mảnh mai nhưng không ốm yếu, là phiên bản khoẻ mạnh của Lâm Đại Ngọc.
Mỗi một tỉ lệ giống như pho tượng cơ thể người bằng thạch cao được điêu khắc tinh xảo.
“Các em nên biết rằng xã hội này hết sức tàn khốc, không có khuôn mặt đẹp, các em không thể tồn tại trong xã hội này! Có châm ngôn nói rất hay, ‘Học giỏi kỹ thuật trang điểm, đi khắp thiên hạ cũng chẳng sợ’.
Đừng trách tôi cường điệu những lời này, đây chính là hiện thực xã hội! Chỉ cần các em đẹp trai đẹp gái, các em sẽ có tất cả.”
“Học sinh có thể bước vào lớp chọn Nhất Trung thực nghiệm, cơ bản đều không tệ, cần tránh kiêu ngạo tự mãn, xem thường kỹ thuật trang điểm.
Ví dụ như bạn học sinh lúc nãy chẳng hề chăm chút hình tượng bản thân, đó là đang tự chà đạp bản thân.
Các em cũng thấy bộ dạng của bạn ấy rồi đấy, nếu học sinh không thích làm đẹp như vậy không thay đổi bản thân, sớm muộn gì cũng rời khỏi lớp chọn!”
Vân Thiển đột nhiên bị điểm danh: “?”
Rốt cuộc giá trị quan của thế giới này là gì vậy, nhan sắc tối thượng hả?
Cô giáo nói bô lô ba la một đống, sau đó gọi hai học sinh lên làm mẫu kỹ thuật trang điểm thần kỳ, khiến học sinh nữ mặt mũi diễm lệ biến thành kiểu thuần khiết nhà bên, học sinh nam mặt mũi thanh tú biến thành kiểu rắn rỏi rạng ngời.
“Muốn tạo cảm giác ngây thơ, quan trọng là ở làn da vô cùng mịn màng và đôi mắt trong trẻo đáng yêu.
Phấn mắt cần phải chọn tông màu ấm, chú ý sự thay đổi của kẻ mắt đối với dáng mắt.
Điểm quan trọng ở cảm giác ngây thơ là gì? Khoé mắt hơi rũ xuống khiến người khác có cảm giác thương tiếc!”
“Muốn rắn rỏi rạng rỡ, vậy phải chỉnh đường nét ngũ quan và gò má.
Mặt mũi bạn học này quá mờ nhạt, nếu không phải vóc người đạt chuẩn thì dựa theo tiêu chuẩn này của cậu ấy chẳng vào nổi ban hai.
Bạn học này rất giỏi! Cậu ấy biết thông qua nỗ lực thay đổi chính mình!”
“Chúng ta nên biết yêu cầu của xã hội hiện tại đối với mọi người, kiểu học sinh vừa thiếu nghị lực vừa yếu đuối lại chẳng chịu tập luyện, chỉ có thể xài tiền cha mẹ cực khổ kiếm được sống cho qua ngày đoạn tháng mà thôi.”
Sau khi làm mẫu, học sinh phải luyện tập thực hành tại lớp, bước lên bục giảng nhận rương trang điểm giống nhau, bắt đầu sửa soạn bản thân.
Trong rương trang điểm có kính sát tròng làm đẹp nhưng không có số độ.
Vân Thiển nhỏ giọng hỏi thăm Vương Tư Tuệ: “Nơi này có chỗ nào mua mắt kính không? Mắt tôi cận rất nặng…”
Vương Tư Tuệ bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế, chậc một tiếng, đáp: “Cô là người chơi khiếm khuyết à… Thế giới này không có mắt kính, chỉ có phẫu thuật cận thị.
Bệnh viện ở ngoài trường, học sinh có thể sử dụng thẻ học sinh phẫu thuật miễn phí.”
Vương Tư Tuệ vẫn giải đáp câu hỏi của cô.
Vân Thiển thật lòng cảm ơn Vương Tư Tuệ, không hề để ý thái độ chẳng gọi là tốt mấy của cô ấy.
Dựa vào cách nói của ba, từ nhỏ cô đã là kiểu người chẳng ai ưa, đến sáu tuổi bị bệnh thì lại càng như vậy.
Lòng tự trọng và liêm sỉ của cô đã sớm bị đau khổ không ngừng của cuộc sống và bên A khó đỡ dập cho tơi tả, chỉ nhiêu đây thì có nhằm nhò gì.
Đương nhiên chuyện này không chứng tỏ Vân Thiển rộng lượng, cô luôn luôn khoan dung hơn với người đồng giới một chút.
“Dán mi giả phiền phức chết đi được, cái chỗ quỷ quái gì thế này, không dán nữa.”
Vương Tư Tuệ thầm oán, đúng lúc Vân Thiển vừa trang điểm xong: “Cần tôi giúp không?”
Giọng Vương Tư Tuệ không mấy dễ chịu: “Không cần.”
“Còn một phút nữa, lần trang điểm này sẽ ghi vào thành tích lớp.
Người nào không đạt, lát nữa phải ở lại chỉnh sửa.
Các em tranh thủ thời gian đi!” Cô giáo mở miệng nhắc nhở.
Vân Thiển hỏi lại lần nữa: “Cần tôi giúp không?”
Vân Thiển cách Vương Tư Tuệ rất gần, vì vậy cô có thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt và vẻ mặt của cô ấy.
Xã súc(*) trưởng thành thông qua quan sát sắc mặt và lời nói để phán đoán tính cách đại khái của một người, nhằm đưa ra cách thức ứng đối khác nhau, đây là kỹ năng cơ bản phải có nếu muốn tồn tại trong xã hội.
(*) Cách gọi nhóm người ngoan ngoãn làm việc ở công ty nhưng bị công ty áp bức như súc vật, thường được dùng với ý tự giễu.
Bởi vì ý tốt của Vân Thiển mà gương mặt Vương Tư Tuệ thoáng hiện vẻ áy náy, xem ra sự ghét bỏ người chơi khiếm khuyết không xuất phát từ bản chất của cô ấy.
Sau khi cô đáp ứng, Vân Thiển tới gần một chút.
Vương Tư Tuệ tỏ vẻ không quen người khác áp sát như thế.
Vương Tư Tuệ vẫn luôn cảnh giác nhìn chăm chú vào gương, đề phòng đối phương làm hỏng.
Nhưng việc cô lo lắng không xảy ra, lông mi giả dán rất hoàn hảo.
Vân Thiển: “Quả nhiên mắt người không cận thị đều rất có thần, sáng ngời như sao… Có điều mắt những người bạn không cận thị của tôi cũng chẳng sáng như cô.”
Vân Thiển độc thoại: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, lẽ nào người lương thiện thích làm việc tốt thì đôi mắt đều có hiệu ứng như mang kính áp tròng làm đẹp vậy ư? Sau này tôi cũng phải giúp người làm niềm vui nhiều hơn mới được.”
Vương Tư Tuệ ho khẽ: “Cô nói quá rồi.”
Vân Thiển: “Không hề, tôi chưa nói dối bao giờ … Cách trang điểm mắt của cô hiện giờ hoàn toàn không làm nổi bật lên ưu điểm của cô.
Cô có ngại tôi thay đổi một chút không?”
Cuối cùng Vương Tư Tuệ đạt được điểm cao, vượt qua bài kiểm tra tại lớp, trang điểm mắt mà Vân Thiển làm cho cô có công rất lớn.
Cô lén liếc nhìn Vân Thiển, hơi xấu hổ.
Vương Tư Tuệ nghiêm mặt, nói thầm trong lòng: Vương Tư Tuệ, mày tỉnh táo lại đi.
Đây là người chơi khiếm khuyết, ở trong thế giới tận thế chỉ tổ cản trở!
Chẳng qua nhìn Vân Thiển lủi thủi thu dọn, lẻ loi đơn độc có hơi đáng thương.
Vương Tư Tuệ: “Nếu cô muốn tìm người gộp nhóm, có thể tìm ở nhà ăn.
Người bên chỗ tôi… sẽ không chấp nhận người chơi khiếm khuyết.”
Vân Thiển nhìn Vương Tư Tuệ, đột nhiên mỉm cười với đối phương.
Mi mắt cô cong cong, nụ cười ngọt ngào giống như sữa tươi pha mật ong.
Có một sức cuốn hút kỳ lạ.
Vương Tư Tuệ bất giác nở nụ cười tương tự Vân Thiển.
Sau khi sực tỉnh, cô lập tức ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
Vân Thiển: “Xin lỗi, tôi có biệt danh là mặt trời nhỏ.
Khi tôi cười, người khác cũng sẽ cười theo, xem như là ‘khả năng đặc biệt’ từ bé đến lớn của tôi.”
Vương Tư Tuệ: “Cô cười với tôi làm gì?!”
Vân Thiển: “Cô đừng giận, chẳng qua tôi vừa mới tới nơi này đã đụng phải những chuyện kinh khủng kia…” Cô rủ mắt, ngón tay xoắn lấy làn váy, dè dặt nói: “Bây giờ đột nhiên gặp một người lương thiện đối xử tốt với mình, tôi không kiềm chế được.”
Vân Thiển chợt tạm dừng, nâng cặp mắt chân thành nhìn Vương Tư Tuệ, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp chứa chan tình cảm, giọng nói trầm bổng du dương khiến người nghe dễ chịu trong lòng.
“Thật sự cảm ơn cô! Tôi biết mắt cận của mình rất vướng víu, chỉ có khoảng cách như lúc trang điểm thì tôi mới có thể thấy rõ gương mặt của người khác.
Tôi có thể cảm giác được sự phiền lòng và rối rắm của cô.”
Sử dụng sự đồng cảm khiến người kia cảm thấy mình và cô ấy cùng chung chiến tuyến.
“Tôi biết rõ sự phiền phức của mình, tôi sẽ không quấn lấy cô, nhưng tôi vẫn phải bày tỏ lòng biết ơn của mình! Cảm ơn cô! Cũng xin cô đừng rối rắm, sợ rắc rối là bản năng của loài người, cứ thuận theo lòng mình là được.”
Cộng thêm bán thảm(*) và một chút ám thị, người mềm lòng không vững tâm khó mà chống cự kiểu nói chuyện này.
(*) Lợi dụng sự thảm thương để tìm sự đồng tình.
“…” Vương Tư Tuệ thấy sau khi Vân Thiển nói cảm ơn thì thật sự xoay người bỏ đi, cô hơi do dự, bắt lấy cổ tay Vân Thiển.
Vân Thiển: Cá cắn câu rồi.
Cô kiềm chế ý cười trên khoé môi, quay đầu, bày vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thế?”
Vương Tư Tuệ thật thà nói: “Tôi không ngờ cô cận nặng như vậy, không chừng đến đó cũng chẳng tìm được người.
Vừa hay tôi không gấp tụ họp với đồng đội, tôi dẫn cô qua đó một chuyến.”
Vân Thiển mở to mắt: “Thật không?”
Cô cầm ngược lại tay Vương Tư Tuệ: “Tại nơi nguy hiểm đen tối như thế này mà có thể gặp được người tốt như cô, chẳng lẽ kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới? Vậy mà lúc nãy tôi còn nghĩ có phải cô ghét tôi hay không, suy nghĩ của tôi thật xấu xa mà.”
Vương Tư Tuệ: “…Ừm, tôi không ghét cô.”
Vân Thiển: “Biết cô không ghét tôi là tốt rồi! Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã rất thích cô! Chúng ta có thể làm bạn được không?”
Tay kia của Vương Tư Tuệ ấn lên ngực, xoay mặt sang một bên.
Tiêu rồi, cô không chịu nổi kiểu ngây thơ đơn thuần dễ tin người này.
Vương Tư Tuệ lẳng lặng rút tay khỏi lòng Vân Thiển: “Làm bạn thì thôi đi, bây giờ tôi dẫn cô đi.”
Vương Tư Tuệ liếc nhìn, đối phương giống như cô gái nhỏ vui vẻ đi theo sau lưng mình.
Vương Tư Tuệ thở dài, thật không biết đồ ngốc nghếch này làm sao bình yên lớn lên nữa.
Vân Thiển để mặc Vương Tư Tuệ dắt đi, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành như bà cụ nhìn cháu gái, lâu rồi chưa gặp được đứa trẻ nào dễ gạt như vậy.
Dọc đường đi, Vân Thiển chậm rãi trò chuyện với Vương Tư Tuệ.
Thế giới tận thế có lớn có nhỏ, số lượng người chơi đưa đến mỗi thế giới tận thế đều khác nhau.
Nhóm Vương Tư Tuệ có kinh nghiệm, đã thăm dò được tình huống đại khái, còn cô thì lại lãng phí không ít thời gian ở chỗ chuyện ma Nữ nhền nhện và đi ngủ.
Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.
Vân Thiển: “Tôi không thể hành động chung với cậu thật à?”
Vương Tư Tuệ do dự, lắc đầu: “Đội chúng tôi không cần người chơi khiếm khuyết.”
Vân Thiển mỉm cười che giấu chuyện cô từng gặp chuyện ma.
Lúc hai người đến nhà ăn trường học, sắc trời đã sẩm tối.
Ánh đèn đường của trường tù mù, khoác một lớp kính lọc tông lạnh lên hàng cây ven đường.
Nhà ăn đang cơi nới, bên trái cửa đặt vật liệu lộn xộn thi công được một nửa.
Người Vương Tư Tuệ muốn tìm ở phía sau bếp, cô nhờ người đi gọi.
Một phút sau.
Một người mập mạp thân hình to lớn giống như người khổng lồ chạm rãi đi từ sau bếp ra.
Anh đứng đó tựa như một bức tường thịt, khi đến gần, cơ thể thoảng mùi chua sau khi đổ mồ hôi nhiều.
Vương Tư Tuệ: “Anh ấy là Văn Tư Thành, à, cũng là người chơi khiếm khuyết.
Hai người có thể làm bạn, không cần