“Hu hu!!!”
Tiếng nói Vân Thiển vừa dứt, Tống Hành Chỉ đã gào khóc, sách trên tay rơi xuống nước lại, bọt nước văng tung tóe.
Tống Hành Chỉ: “Tại sao mọi người lại cay nghiệt với tôi như vậy? Tôi cũng đâu muốn có bộ dạng vô dụng thế này.
Bởi vì tôi bệnh nên không thể nào rèn luyện thay đổi vóc dáng, không thể phẫu thuật thẩm mỹ, vậy cho nên tôi làm gì cũng sai sao?”
Cậu khóc đến mức từ mặt đến cổ đỏ gay, liên tục giơ tay gạt nước mắt , luôn miệng lên án.
Văn Tư Thành thấy cảm xúc Tống Hành Chỉ mất khống chế, đảo mắt lung tung: “Cái này…”
Anh thấy có lẽ cảm xúc Tống Hành Chỉ vốn đã bất ổn, lời vừa nãy của Vân Thiển hẳn là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tính tình Tống Hành Chỉ giống một người bạn chơi thuở nhỏ với Vân Thiển, đều là quỷ khóc nhè.
Vân Thiển chỉ muốn tới trêu cậu, không ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy, còn dữ hơn gà gáy lần đầu!
Cánh tay cô bị Văn Tư Thành thúc vào, bên tai truyền đến tiếng nói khe khẽ: “Chị Hai à, em nói chuyện để ý chút đi, đừng có độc miệng với cậu học sinh nhỏ bé yếu đuối chứ!”
Vân Thiển hoàn hồn, bước lên lau nước mắt giúp Tống Hành Chỉ, mở miệng dỗ dành.
“Xin lỗi, xin lỗi mà, là tôi xấu miệng.
Là do bọn ăn hiếp cậu quá đáng, sao có thể làm ra chuyện như vậy, cậu chẳng có vấn đề gì hết.
Dáng vẻ cậu như vậy thì sao? Rất hoàn mỹ mà! Thứ đồng thể hoá giống như sản xuất hàng loạt từ nhà máy trông chẳng thú vị gì cả.
Những cái như vẻ đẹp này càng phải đa dạng hoá mới đúng.
Cá to nhiều thịt đều là lũ cơ bắp, chỉ khiến người ta phát ngấy, cháo trắng dưa cải cũng có cái ngon riêng.”
Từng câu từng chữ đều là lời nói tâm huyết, không chút giả dối của cô.
Tống Hành Chỉ thút thít: “Nhưng… nhưng xu hướng thẩm mỹ không phải như vậy.
Mỗi lần tôi thi, số điểm kiểm tra vóc dáng khuôn mặt đều không đạt.”
Vân Thiển: “Không phù hợp xu thế thẩm mỹ không có nghĩa là cậu không đẹp! Quy tắc kiểm tra dựa vào thị hiếu xã hội này rõ ràng là bất thường, thành tích càng không chứng tỏ tất cả…” Cảm xúc Tống Hành Chỉ vẫn tệ như cũ, cậu lẩm bẩm mấy lời như “Ngay cả ba mẹ tôi cũng không thích” .
Cô nói tiếp: “Diện mạo của cậu là diện mạo tình nhân trong mộng của tôi, mỗi một chỗ đều đúng gu của tôi.
Cậu là sự tồn tại đặc biệt, phàm phu tục tử làm sao biết thưởng thức.”
“Em… Đúng là em thích tôi mà, lần đầu tiên có người khen tôi đẹp như vậy.”
Tống Hành Chỉ ngừng khóc, uốn éo cơ thể giống như cách nhân vật trong trò chơi Human Fall Flat(*) vặn vẹo.
(*) Tên một trò chơi mà mục tiêu của người chơi là trốn thoát khỏi những giấc mơ đầy ám ảnh bằng cách giải đố nhưng không được hỗ trợ bất cứ thứ gì, chỉ bằng sự quan sát, tính toán và dựa trên logic thông thường
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển: Em trai, cái từ “Đúng là” này là sao, còn cái động tác e ấp đến cả tôi cận thị cũng có thể nhận ra là thế nào?!
Văn Tư Thành giống như quần chúng ăn dưa đích thực, mang vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác, đứng bên cạnh quan sát.
“Đúng là thích, có điều không phải thích mà cậu nghĩ.” Vân Thiển xoa đỉnh đầu mềm mại của Tống Hành Chỉ: “Không phải cậu nói ba mẹ cậu không thích cậu à? Không sao! Tôi có thể làm ba làm mẹ cậu, bảo đảm cuộc sống mỗi ngày chìm ngập trong tình yêu.
Chỉ cần cậu gọi tôi một tiếng Ba hoặc Mẹ là được!”
Văn Tư Thành: “…”
Con nai tơ nhảy nhót trong lồng ngực Tống Hành Chỉ đụng đầu chết ngắc.
Cậu đứng chết trân, hoá đá tại chỗ, bị gió cuốn đi.
Văn Tư Thành: “Bạn mới của anh, em có thể đừng vác khuôn mặt thuần khiết đi gây hoạ cho cậu bạn nhỏ được không?”
Vân Thiển buông tay, tỏ vẻ chẳng biết làm sao.
Văn Tư Thành ngăn hành động bước lên an ủi của cô: “Khoan, để anh.
Trái tim thiếu nam không thể bị loại người miệng tiện như em tổn thương được!”
Trải qua sự trấn an kiểu điều hoà trung tâm(*)của anh, Tống Hành Chỉ đã dần bình tĩnh lại.
(*) Điều hoà trung tâm: ý chỉ cực kỳ ấm áp
Vân Thiển và Văn Tư Thành rất thân thiện, bằng lòng nói chuyện với cậu, cậu rất vui.
Ba người tìm băng ghế trong rừng ngồi xuống.
Trong lúc nói chuyện, Tống Hành Chỉ đơn thuần bị moi không ít tin tức.
Tống Hành Chỉ là học sinh lớp 12A11.
A11 Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một lớp khá đặc biệt.
Cha mẹ học sinh trong lớp mười một đều tài trợ cho trường học số tiền lớn, những người không đủ tiêu chuẩn Nhất Trung mới có thể bước vào trường học.
Thế giới quan của thế giới tận thế hiện tại rất khác thế giới hiện thực, nhưng tầm quan trọng của tiền vẫn chẳng khác mấy.
Những cha mẹ này bỏ ra số tiền lớn đưa con mình vào trường, hi vọng con mình có thể trao dồi thẩm mỹ, nâng cao nhan sắc, chứ không phải duy trì dáng vẻ dưa vẹo táo nứt sống hết đời.
Người không có nhan sắc không thể nào sinh tồn trong xã hội, chỉ có thể sống lay lắt dưới tầng đáy.
Nhất Trung có quan hệ với rất nhiều bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu, những bệnh viện này rất khó hẹn trước.
Đa số nhan sắc những người từng đi bệnh viện hàng đầu đều có thể sánh ngang quán quân cuộc thi sắc đẹp quốc tế, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người nghĩ nát óc cũng muốn chen chân vào Nhất Trung.
Tống Hành Chỉ phụ kỳ vọng của cha mẹ, cậu không thể dung nhập vào Nhất Trung.
Cậu thích đọc sách, người đọc sách ở trường là người không làm việc đàng hoàng, không có chí cầu tiến.
Người không cầu tiến không thể hoà hợp với trường học ưu tú.
Vì vậy học sinh cùng trường bài xích cậu, ức hiếp cậu, bình thường nơi cậu ở nhiều nhất là tầng thượng lầu dạy học số bảy và rừng cây nhỏ phía Nam.
Cậu cứ luôn lủi thủi một mình, cho đến khi phát hiện một số chuyện mà người khác không biết.
Chuyện ma.
Một năm trước, mười một giờ đêm.
Cậu đang chong đèn đọc sách ở rừng cây nhỏ phía Nam, đúng lúc có một đôi học sinh tới đó hẹn hò.
Cậu định rời đi, nhưng đột nhiên cậu nhìn thấy trên nhánh cây sau lưng đôi tình nhân xuất hiện một người phụ nữ treo cổ.
Người phụ nữ mặc bộ đồ vest công sở, da xanh lè, vừa nhìn là biết không phải người sống.
Bà ta nói: “Điều thứ mười bốn nội quy trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, cấm yêu đương trong trường!”
“Cao Thượng Thượng lớp 11A3, Lý Cường lớp 11A4 làm trái nội quy nhà trường, phải bị xử phạt!”
Đôi tình nhân cứ thế biến mất.
Người phụ nữ lại nhìn chằm chằm cậu.
Tống Hành Chỉ không muốn biến mất giống hai người kia, cậu khóc lóc kể sự thật mình bị bạn cùng phòng đuổi khỏi phòng ngủ, không có chỗ ở nên mới ngồi ở đây đọc sách.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cậu rồi biến mất.
Ngày hôm sau, bạn cùng phòng cậu và đôi tình nhân kia đều biến mất khỏi trường học.
Văn Tư Thành: “Có ý gì?”
Tống Hành Chỉ: “Trừ tôi ra, không có ai nhớ tới bọn họ, giống như chưa từng tồn tại trên đời này vậy.”
Vân Thiển đã biết chuyện này nên không biểu hiện kinh ngạc giống Văn Tư Thành.
Tống Hành Chỉ tiếp tục: “Sau này, tôi tra được thân phận người phụ nữ này trong thư viện.
Ba mươi năm trước, bà ta là giáo viên chủ nhiệm của Nhất Trung, tên Trần Xuân Hồng, là người nổi tiếng quản lý tác phong và kỷ luật nghiêm khắc.
Về sau, không biết tại sao bà ta lại tự sát chết trong rừng cây nhỏ phía Nam… Thỉnh thoảng sẽ có một hai học sinh biến mất trong rừng cây, nhưng lại chẳng ai phát hiện ra.”
“… Tôi phát hiện những nơi khác trong trường cũng xảy ra tình huống tương tự.
Đến khi nhặt được chiếc máy tính kia, tôi mới biết sự tồn tại của bọn họ gọi là chuyện ma.”
Vốn dĩ tần suất chuyện ma xuất hiện rất thấp, số lượng học sinh mất tích không nhiều.
Mấy tháng gần đây, trong trường đột nhiên xuất hiện vài lời đồn về chuyện ma, số lần chuyện ma xuất hiện trở nên thường xuyên.
Số lượng học sinh và giáo viên trường giảm nhiều, nhưng chẳng một ai nhận ra số giáo viên càng ngày càng ít.
Bọn họ vẫn lén lút cười nói kể chuyện về chuyện ma, cũng may tạm thời chỉ trong phạm vi nhỏ.
Chỉ có một mình cậu biết sự nguy hiểm của chuyện ma, điều này khiến cậu hết sức đau khổ.
Môi Tống Hành Chỉ mím thành một đường thẳng, liếc nhìn Vân Thiển, may mà hiện giờ đã có người cũng gặp được chuyện ma giống cậu.
Cậu lại nhìn Văn Tư Thành, trông người này cũng rất tin lời cậu, cảm thấy rất hứng thú với chuyện ma.
Tống Hành Chỉ cho rằng bản thân ` tìm được đồng bạn có thể giúp đỡ.
Cậu hỏi: “Hai người bằng lòng điều tra vụ chuyện ma với tôi không?”
Vân Thiển và Văn Tư Thành rơi vào khoảng trầm mặc kỳ dị, sau khi hai người dự định cá muối thì không muốn dính vào loại chuyện phiền phức này nữa.
Văn Tư Thành đổi đề tài: “Làm sao cậu và Vân Thiển lại biết?”
Tống Hành Chỉ nhìn Vân Thiển.
Văn Tư Thành: “Haiz, cậu đừng đợi cô ấy cho phép, tôi là ba của cô ——”
Lời còn chưa dứt, anh đã lãnh cú khuỷu tay vô tình của Vân Thiển, đau đến bật ra tiếng.
Vân Thiển: “Em là cha anh thì có.” Cô gật đầu với Tống Hành Chỉ: “Không có gì là không thể nói, cậu nói đi.”
Tống Hành Chỉ kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Cậu bí mật tiến hành điều tra chuyện ma, rốt cuộc cũng tìm được một ít manh mối.
Không ngờ tới phòng y tế, cậu lại gặp phải chuyện ma Nữ nhền nhện với Vân Thiển, may mà Vân Thiển can đảm, cứu cậu một mạng.
Văn Tư Thành lấy làm lạ: “Em đã gặp chuyện ma rồi sao? Bọn Đặng Chung còn đang tìm cách kích hoạt chuyện ma, không ngờ em lợi hại hơn cả bọn họ…”
Lúc nói tới còn những người khác đang tìm chuyện ma, Tống Hành Chỉ kinh ngạc ngước mắt.
Vân Thiển cắt ngang: “Bây giờ em chỉ muốn làm phẫu thuật cận thị.”
Văn Tư Thành: “Trong đầu anh cũng chỉ có phẫu thuật hút mỡ.”
Hai người hoàn toàn không có ý chủ động cứu giúp thế giới tận thế.
Với bọn họ mà nói, đây chỉ là thế giới không liên quan tới họ.
Có anh hùng dũng cảm bằng lòng đứng lên, cá muối chỉ cần ở bên giơ vây cổ vũ là được.
Cùng lắm lúc gặp Vương Tư Tuệ, bọn họ nói lại tin tức này cho cô ấy là được.
Tống Hành Chỉ nghi hoặc: “Trong trường không thể làm phẫu thuật cận thị và phẫu thuật hút mỡ, lẽ nào hai người muốn ra khỏi trường học? Cho dù giáo viên cũng không thể rời trường trong thời gian khai giảng, nếu bị bắt sẽ bị xử nghiêm!”
Cậu lén nhìn Vân Thiển, không ngờ lớp chọn như cô cũng có khiếm khuyết giống cậu, mà mức độ nghiêm trọng còn ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.
Vân Thiển và Văn Tư Thành tẩy não Tống Hành Chỉ một hồi.
Sau đó, Tống Hành Chỉ không những cho rằng bọn họ rời trường là đúng đắn, còn đề xuất chủ động giúp đỡ: “Tôi biết trong rừng cây nhỏ có một cái lỗ thông ra ngoài, thỉnh thoảng thấy học sinh chạy từ chỗ đó ra ngoài chơi .”
Vị trí ba người lúc này là ở phía Bắc sân trường.
Lúc đi về rừng cây phía Nam, Vân Thiển bảo Văn Tư Thành ra sau bếp mượn vài con dao phòng thân.
Văn Tư Thành cười khà khà, ấn khoá balo trên đồng hồ đeo tay, lén lút chia hai con dao cho Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ không để ý đến hành động nhỏ của hai người.
Thật ra người chơi rất dễ bị người bản xứ phớt lờ, Chúa cứu thế cấp cho người chơi thiết lập này để người chơi tiện bề hành động.
Người bản xứ nhớ được người chơi như Tống Hành Chỉ rất hiếm thấy, nhưng không phải không có.
Ba người chú ý ẩn nấp cơ thể.
Bây giờ là mười giờ đêm, hẳn học sinh, giáo viên và nhân viên đang nghỉ ngơi trong phòng, đường đi không xuất hiện bất cứ người nào.
Bảo vệ cầm đèn pin tuần tra.
Nghe thấy âm thanh sột soạt, nguồn sáng trên tay chiếu tới nhưng chỉ nhìn thấy cây to và bụi cây thấp.
Ba người sau thân cây thở phào.
Văn Tư Thành nghiêng mắt nhìn rồi đột ngột rụt đầu lại, mắng một tiếng “Đệch”.
Văn Tư Thành: “Nửa thân dưới của bảo vệ trong suốt!”
Tống Hành Chỉ cũng nhìn thấy, chỉ có Vân Thiển mắt cận chẳng thấy gì.
Vân Thiển: “Không phải người?”
Tống Hành Chỉ: “Lẽ nào chú ấy cũng là chuyện ma sao?”
Hai người Vân Thiển nhìn về phía Tống Hành Chỉ.
Tống Hành Chỉ kể: “Hôm đó, chính chú ấy bế em ngất xỉu đến phòng y tế.
Tôi chưa từng gặp bảo vệ này vào ban ngày, tôi tưởng chú ấy chỉ trực ca đêm, nhưng sau khi điều tra thì biết ban bảo vệ không có người này.”
Sắc mặt hai người khó coi, Tống Hành Chỉ trấn an: “Chú ấy là người tốt, ít nhất tôi từng gặp vài lần, có thể cảm giác được lòng tốt của người này.”
Tiếng nói vừa dứt, một luồng ánh sáng chiếu tới.
“… Mấy cô cậu ở đây làm gì?” Vẻ mặt bảo vệ âm u nhìn bọn họ, nửa người dưới trong suốt, cái đầu chỉ còn lại nửa bên phải, nửa bên trái máu tươi đầm đìa giống như từng trải qua vụ nổ cỡ nhỏ, bên phải huyệt Thái