Dưới sự khuyên nhủ của Phù thủy biển cùng với thế tấn công bằng ánh mắt đáng thương của Ô Tề Hải, Vân Thiển đồng ý thử cầu xin thần linh dựa theo cách của Phù thủy biển .
Trong cung điện tàn tạ hiện giờ của cô ta, Vân Thiển nhấn mạnh nhiều lần: “Tôi chưa từng tín ngưỡng bất cứ thần linh nào.”
Phù thủy biển khẳng định nói: “Ta không bao giờ ngửi sai mùi thần linh.”
Cô ta bây giờ giống một con Husky nóng lòng chờ ăn, thái độ hết sức vui vẻ, khí thế khác hẳn lần gặp mặt trước.
Có lẽ mất đi sức mạnh nên đói dữ quá, khiến bộ dạng cô ta thoạt nhìn không thông minh cho lắm.
Vì Vân Thiển cũng chẳng biết danh xưng thần linh mà mình tín ngưỡng, cho nên cô cần một nơi chính thức và vật hiến tế mới có thể tiến hành cầu nguyện với thần.
Sau khi lời cầu nguyện được hồi đáp, cô sẽ bắt đầu cầu xin.
Rất nhiều tín đồ lúc cầu nguyện có thể mơ hồ cảm nhận được hình dáng của thần cùng với sự quyền năng và toàn năng của ngài.
Trong quá trình cầu nguyện, bọn họ dần dần hình thành tín ngưỡng vững chắc, sau khi trở thành tín đồ trung thành là có thể bắt đầu cầu xin.
Phù thủy biển bảo Vân Thiển vẽ một vòng tròn hoàn hảo, chọn bốn điểm đối xứng trên vòng tròn, lần lượt đặt hơi thở của dụ/c vọng (bộ phận sinh dục phơi khô của Hải thú), hơi thở của sinh mạng (bùn đất và hạt lúa), hơi thở của chiến tranh (thanh đao từng giết vô số Hải thú), cùng với đoạn tóc và một ít mô da của Vân Thiển.
Vốn Phù thủy biển muốn cắt một miếng da của cô, không ngờ Vân Thiển giơ tay gãi đầu, lấy một miếng gàu đưa cho cô ta… làm mô da, cũng chẳng biết thần linh nghĩ thế nào.
Phù thủy biển càu nhàu: “Trừ thần tối cao, những thần linh khác chắc chắn sẽ có một trường phái tu luyện chính.
Thật ra thần linh cũng chẳng giỏi giang gì, nếu không phải ta thiếu một chút cơ hội, bây giờ ta cũng có thể trở thành thần linh cấp thấp rồi…”
“Trường phái chính cũng tức là Nữ Thần Mùa Màng đại diện cho phái sinh mạng, Thần Chiến Tranh đại diện cho phái chiến tranh, phái d/ục vọng tạm thời chưa xuất hiện thần linh cấp cao nào có Thần cách.
Thần linh tu luyện dụ/c vọng rất ít khi có tín đồ, thực lực cũng chẳng ra sao…”
Những cái cô ta nói có thể gọi là bí mật của thần, nếu là tín đồ bình thường chắc chắn sẽ vô cùng thích thú.
Vân Thiển và Ô Tề Hải mặt không cảm xúc nhìn Phù thủy biển.
Hai gương mặt giống như người chết khiến cô ta nghẹn họng, không nói nổi nữa.
Phù thủy biển: “…”
Phù thủy biển: Thôi đi, nể tình thần lực sắp tới tay, không tính toán với chúng.
Phù thủy biển dựa vào loại mùi thần linh mình ngửi được mà lựa chọn vật hiến tế, vật đó sẽ tương ứng với các loại thần linh khác nhau.
Sau khi cầu nguyện thành công, vật hiến tế tương ứng với loại thần linh đó sẽ biến mất.
Vân Thiển đứng ở tâm vòng tròn.
Lúc cầu nguyện, cô không cần đọc lời cầu nguyện, chỉ chú ý duy nhất hai chữ “Thành tâm”.
Thần linh có thể nghe thấy giọng nói của tất cả tín đồ, chỉ có tín đồ thuần khiết có đủ lòng thành, giọng nói mới nổi trội giữa đông đảo tín đồ.
Vân Thiển: Vụ này chơi khó cô rồi.
Phù thủy biển nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Một khi hình thành liên hệ với thần linh, sau này có bất cứ khó khăn gì đều có thể tìm thần linh giúp đỡ, bọn họ sẽ không từ chối yêu cầu của tín đồ thuần khiết.”
Vân Thiển hơi động lòng: “Vậy lúc tôi cần đàn ông, thần linh cũng có thể đưa ngay một người đến cho tôi, hoặc giả tự lấy mình cho tôi dùng một chút hả? Thần linh tốt vậy sao?”
Phù thủy biển: “?”
Ô Tề Hải: “?”
Suy nghĩ của cô hết sức bất thường.
Vân Thiển thấy cả nửa ngày mà Phù thủy biển không đáp lời, cô xem như cô ta ngầm thừa nhận, thái độ cầu nguyện cũng chân thành gấp mấy lần.
Thần thái, điệu bộ và khí thế kia đích thực là một tín đồ cuồng tín điển hình.
Từng giây từng phút trôi qua, chẳng có gì xảy ra.
Ô Tề Hải bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cậu bước tới gần trận cầu nguyện, định kéo Vân Thiển khỏi vòng tròn, bỗng nhiên xảy ra dị biến ——
Đuôi tóc Vân Thiển chầm chậm bay lên, giống như rong biển trôi nổi dập dìu trên mặt nước.
Từng vật hiến tế rực sáng, đường vòng tròn bên dưới dựng lên kết giới.
Phù thủy biển phấn khích nói: “Thành công rồi!” Cô ta nhìn sang vật hiến tế, sẽ là thần linh trường phái nào đây?
Chỉ cần nhìn sự biến mất của loại vật hiến tế là có thể biết… Giây tiếp theo, mắt cô ta không kiềm được trợn to, toàn bộ vật hiến tế đều biến mất!
Không thể nào! Sao lại có thần linh đang tu luyện tất cả các trường phái?!
Cô ta chưa từng nghe nói chuyện như vậy.
Rốt cuộc thần linh Vân Thiển tín ngưỡng là ai?
Phù thủy biển dằn xuống sự kinh ngạc, nói: “Thần linh sắp hồi đáp lời cầu nguyện của cô.
Nếu may mắn, cô có thể nhìn thấy hình dáng của thần, nhất định phải biết danh xưng của y lúc trở thành thần linh…”
Giọng nói của cô ta loáng thoáng truyền đến tai Vân Thiển.
Lúc này Vân Thiển giống như hồn rời khỏi xác, chân cô đang giẫm lên vũng nước, đứng bên trong bóng tối không thấy rõ bốn phía.
Một âm thanh mơ hồ dẫn dắt cô bước về phía trước, mặt nước gợn sóng.
…
Thần điện vang lên một tiếng nổ.
Vương Lâm ghé tai lắng nghe, hình như Giới tu luyện nửa đường xảy ra rắc rối.
Chuyện thường gặp, chẳng cần để ý, ông ta tiếp tục quét dọn dưới chân