Cái này không khỏi khiến Giới nhớ đến bốn chữ tiếng lòng tại lần đầu tiên Vân Thiển gặp ngài: “Thật muốn đè anh.”
Khao khát của cô tr.ần trụi không hề che giấu, mặc dù không hiện lên mặt nhưng ánh mắt và tiếng lòng đều đồng nhất.
Một đôi mắt giống như có thể lột sạch quần áo trên người ngài, thấy rõ thân thể bên dưới.
Giới biết rõ quần áo là thần thuật biến thành, Vân Thiển không thể nào nhìn xuyên qua quần áo để thấy được cái gì.
Nhưng ánh mắt của cô ngập tràn tính công kích, ngài âm thầm tăng thêm độ dày cho quần áo.
Động tác của ngài nhìn rất quen… Vân Thiển đột nhiên nhận ra chẳng phải thần linh trước mặt là người mà cô ngày nhớ đêm mong, vô cùng muốn đè kia sao?!
Tiếng lòng Vân Thiển khiến cho Giới lấy làm lạ.
Rõ ràng ngài đã mang mặt nạ, hình tượng cũng khác hoàn toàn lúc trước, sao cô gái này vẫn nhận ra ngài?
Vân Thiển chưa mở miệng, cô dự định trở thành tín đồ của thần linh.
Gần quan được lộc, nói không chừng sau này cô có cơ hội cùng thần linh ấy ấy ấy.
Giới càng nghe tiếng lòng Vân Thiển càng đen mặt.
Ngài nghe được một bộ phim dài tập, tình tiết là tín đồ làm sao thừa dịp thần linh không chú ý mà sàm sỡ này nọ, cuối cùng ăn sạch ngài một lần.
Rõ ràng trong nhà có phân thân Cố chấp và Tham lam của ngài, bắt cóc Tham ăn của ngài ở thế giới kia, bây giờ vẫn còn mơ tưởng đến thân thể ngài, quá tham lam rồi!
Vân Thiển vừa xuất hiện, Giới đã cảm nhận được mùi Tham ăn nồng nặc trên người cô.
Thực lực Tham ăn đã xấp xỉ sinh vật bán thần, thảo nào bản thân không cảm ứng được sự tồn tại của cô, ngài chẳng hề bất ngờ việc Tham ăn ở bên cạnh Vân Thiển chút nào.
Giữa hai người im lặng dị thường.
Giới có thể nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển nên vẫn luôn không mở miệng, ngược lại có cảm giác Vân Thiển cứ tíu tít bên tai ngài, khá om sòm.
Suy nghĩ vận hành trong đầu Vân Thiển luôn phong phú.
Cô là tay tự biên tự diễn điêu luyện, rất nhiều chuyện ngại sự ràng buộc của đạo đức và pháp luật nên cô sẽ chỉ nghĩ lung tung trong lòng, hoàn toàn không ngờ thần linh Giới này có thể đọc được suy nghĩ.
Sau khi nói xong yêu cầu, thần linh trước mặt vẫn luôn im lặng.
Chẳng lẽ ngài không muốn đáp ứng lời cầu xin của cô? Hay là ngài không nghe rõ, chi bằng cô tới gần lặp lại lần nữa.
Giới: “Cô đứng yên đó, đừng qua đây.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cô lại nghe ra một chút hoảng hốt trong giọng nói của Giới.
Vân Thiển: Không thể nào, sao thần linh lại sợ mình tới gần được?
Vân Thiển bấm cổ họng, khiến giọng nói mình càng nũng nịu hơn: “Ngài thần linh…”
Giới bị cô gọi mà nhũn cả chân.
Ngài cứ cảm giác giây kế tiếp, cô sẽ bất chấp sinh mạng ôm lấy ngài gặm lung tung một trận giống đêm hôm trước.
Ngay lập tức ngài nhận ra đây là ảnh chiếu, cho dù Vân Thiển tới gần cũng không thể chạm vào ngài, cô vốn không làm gì được!
Vân Thiển chỉ thấy Giới lúc thì nhụt chí, lúc thì hừng hực khí thế, khóe miệng khi cao khi thấp, giống hệt bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện tâm thần trước đây cô làm tì/nh nguyện, không khác gì biểu tượng cảm xúc ngố tàu lưu hành trên mạng.
Giới rộng lượng phớt lờ tiếng lòng mắng ngài ngố tàu của tín đồ bại não, đáp lại yêu cầu lúc nãy của tín đồ.
Ngài sẽ cho Vân Thiển mượn một phần thần lực để sử dụng, nhưng cô phải tự chịu trách nhiệm với ảnh hưởng sản sinh sau đó.
Giới: Cho cô dùng thần lực xong ngủ bảy ngày bảy đêm cho biết.
Vân Thiển: “Ngài thần linh tôn kính, ngài đúng là người tốt.
Xin hỏi, ngài có thể nói cho tôi biết ngài là thần linh gì không?”
【 Xem ra đầu óc cũng chẳng thông minh lắm.】
Giới: “Ha ha.” Ngài ngập ngừng nói: “Ta có thể thấy nhất cử nhất động của cô, nếu cô cầu xin, không cần gọi tên ta, chỉ cần mở đầu bằng sáu chữ trước câu nói…”
Ống tay áo ngài phất nhẹ, ảnh chiếu biến mất hoàn toàn.
Cơ thể Vân Thiển truyền đến cảm giác rơi tự do.
Cô đột ngột tỉnh giấc, Phù thủy biển và Ô Tề Hải đang đứng phía trước, mà trong cơ thể cô trào dâng sức mạnh chưa từng có.
Một loại sức mạnh điên cuồng chảy dọc khắp mạch máu trong cơ thể, kêu gào muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trên thế giới.
Thần lực khiến màu nâu trà trên đuôi tóc cô nhạt đi, nhuốm một ít màu bạc.
Ô Tề Hải thấy kết giới biến mất, vội nhào tới cạnh Vân Thiển: “Chị gái, chị không sao chứ, chị cầu nguyện tròn một tuần rồi đấy!”
Vân Thiển tưởng mình chỉ mới nói chuyện với Giới hơn nửa tiếng đồng hồ, không ngờ thời gian lại qua lâu như thế, thảo nào bụng cô đói tới vậy!
Vân Thiển: “Tôi muốn ăn gì đó.”
Ô Tề Hải nhét chô cô một con cá nhỏ: “Chị gái ăn cái này lót dạ trước đi.” Bỗng nhiên cậu bị người bên cạnh đẩy ra.
Phù thủy biển túm lấy bả vai Vân Thiển: “Cô lấy được thần lực rồi đúng không? Bây giờ dựa theo cách ta nói, từ từ truyền nó cho ta, sau đó ta sẽ bắt đầu giao dịch với các ngươi.”
Phù thủy biển nhìn sang phần giữa háng của Ô Tề Hải, nhận được ánh mắt hung ác của cậu.
Vân Thiển dựa theo lời nói của Phù thủy biển, đan mười ngón tay với cô ta.
Nhưng thần lực vừa bắt đi truyền đi một chút, Phù thủy biển đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta bỗng nhiên trở nên xấu xí, biến đổi tới lui giữa bức tranh Vân Thiển từng thấy và hình tượng người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ta đột ngột thoát khỏi tay Vân Thiển, hoảng sợ tột cùng: “Y là cái gì? Y không phải thần linh chính thống! Sao cô có thể chịu được thần lực đáng sợ như vậy?”
Vân Thiển cảm thấy sức mạnh trong cơ thể có hơi điên cuồng thật, nhưng không đáng sợ như Phù thủy biển nói.
Ô Tề Hải tò mò, mùi bốc lên từ người Vân Thiển khiến cậu có cảm giác thân quen.
Cậu hỏi: “Phù thủy biển, vừa rồi cô nói nếu tôi có thần lực, tôi cũng có thể hóa thành sinh vật bán thần đúng không?”
Phù thủy biển lắc đầu lia lịa: “Ngươi không chịu nổi loại thần lực này đâu.” Vẻ ngoài cô ta rốt cuộc cũng ổn định lại, không biến đổi nữa.
Ô Tề Hải nắm lấy tay Vân Thiển.
Thần lực giống như tìm được chủ nhân, vội vã tràn vào cơ thể cậu, mà Vân Thiển bỗng có cảm giác đuối sức.
Phù thủy biển: “Chuyện… chuyện này không thể nào!”
Vân Thiển buồn ngủ không chịu nổi nói với cô ta: “Cô là vai diễn phụ(*) à?”
(*) Tác giả dùng từ 捧哏 , để chỉ những vai phụ sử dụng lời nói, vẻ mặt, động tác phối hợp với vai chính, nhằm mục đích tấu hài.
Cô ngáp dài, chuẩn bị tinh thần ngủ bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên, cơ thể cô bốc lên một luồng khí khô nóng, đánh đuổi cơn buồn ngủ sang một bên, phân bổ toàn thân.
Ô Tề Hải và Phù thủy biển phát hiện ánh mắt Vân Thiển thay đổi, trở nên yêu kiều ướt át, cơ thể tỏa ra mùi thơm có thể sánh ngang với hương thúc tình.
Phù thủy biển không chịu được sự chộn rộn trong cơ thể, chạy như bay đi tìm đám trai lơ.
Ô Tề Hải thấy Vân Thiển đang cởi q.uần áo mình.
Cậu vội vàng ôm lấy cô, tìm được một gian phòng xem như lành lặn, đặt cô lên giường.
Nhưng cậu lại không đợi được động tác kể tiếp của Vân Thiển.
Cuối giường đặt một tấm gương rất lớn, phản chiếu toàn bộ khung cảnh lúc này.
Vân Thiển chậm rãi giơ tay sờ mặt mình, cử động cơ thể xuống giường.
Đứng trước gương, cô giơ tay chạm vào mặt gương, nở nụ cười rạng rỡ: “Vân Thiển, quả nhiên sau khi trưởng thành, nàng rất xinh đẹp…”
Ô Tề Hải: “Ngươi là ai? Ngươi là thần linh mà ban nãy chị gái cầu xin sao? Ngươi bám vào người cô ấy?”
“Đần độn.” Ánh mắt “Vân Thiển” lạnh nhạt nhìn Ô Tề Hải trong gương.
Cô vừa nở nụ cười trong trẻo, vừa ôm lấy chính mình: “Không ngờ ta tỉnh giấc trễ như vậy.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như ta tỉnh lại quá sớm sẽ tổn hại đến nàng…”
Ô Tề Hải trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Cậu muốn ra tay nhưng lo lắng tổn thương đến Vân Thiển.
“Vân Thiển” cau mày: “Tham ăn, chẳng qua ta chỉ ở trong thân thể Vân Thiển, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Ô Tề Hải: “Tham ăn là ai, ta là Ô Tề Hải.”
“Vân Thiển” : “Giới đâu?”
Ô Tề Hải: “Đó là ai nữa?”
“Vân Thiển” : “Bản thể đần độn của chúng ta.”
Ô Tề Hải: “???”
Giới ở trong thần điện đột nhiên ngửi được mùi Tính dục vẫn luôn mất tích bấy lâu nay.
Nhưng khi cảm ứng vị trí của nó, ngài lại phát hiện Tính dục đang ở gần Vân Thiển.
Giới hoài nghi cuộc đời, sao Tính dục và Tham ăn lại ở cùng một thế giới.
Ngài ước gì có thể lập tức