Ô Tề Hải không hiểu lời cảm khái bất ngờ của Vân Thiển.
Nói xong câu kia, cô lại tiếp tục đắm chìm vào ký ức của Đại công chúa, cậu cũng tiếp tục chăm chú xem giống cô.
Bởi vì Lôi Hoài An giật đứt tóc tộc Biển, tộc Biển ấn tượng sâu sắc về cô, bèn đến tìm cô tính sổ hết lần này đến lần khác.
Đến càng nhiều, anh càng cảm thấy kỳ lạ.
Không nói đến việc lần nào tộc Người cũng chủ động nhận thua, cô còn tặng anh một đống chiến lợi phẩm, khiến anh rất mất tự nhiên… Có điều, độ thiện cảm của anh đối với tộc Người từ số âm biến thành số lẻ.
Thỉnh thoảng, anh sẽ chủ động đến tìm Lôi Hoài An tán gẫu vài câu.
Hai người cứ thế quen biết, chậm rãi tiếp cận nhau.
Bước ngoặc xuất hiện khi tộc Biển mắc bẫy một hạm đội.
Nếu không phải Lôi Hoài An kịp thời giấu tộc Biển bị thương, anh đã mất mạng trong tay hạm đội.
Lôi Hoài An mang tộc Biển trốn trên một chiếc thuyền bỏ hoang, đó là khoảng trời bí mật của cô.
Lúc bị mẹ kế chọc tức, cô sẽ trốn ở đó ngắm biển để ổn định tâm trạng.
Bây giờ người cô thích cũng ở đây, khoảng trời này lại tăng thêm màu sắc.
Trong lúc chăm sóc tộc Biển, Lôi Hoài An biết được tên anh là Bạch Kỳ Niên.
Sau khi vết thương Bạch Kỳ Niên lành lặn, anh để lại kèn lệnh ốc biển coi như thù lao Lôi Hoài An cứu anh một mạng.
Nếu gặp nguy hiểm, cô có thể thổi kèn lệnh.
Mặc dù ở dưới biển sâu nhưng nghe thấy tiếng kèn, anh sẽ lập tức chạy tới cứu.
Bạch Kỳ Niên vừa đi nửa giở, Lôi Hoài An đã thổi kèn lệnh.
Thiếu niên tộc Biển nhảy từ dưới biển lên, đuôi cá màu bạc lấp lánh sắc màu lưu ly dưới ánh mặt trời, mái tóc dài xanh thẳm rực rỡ hòa làm một với bầu trời.
Bạch Kỳ Niên nhìn thấy Lôi Hoài An bình yên vô sự đứng ở đầu thuyền không khỏi sửng sốt, anh hỏi cô nguyên nhân.
Lôi Hoài An đáp một cách hiên ngang: “Ta nhớ chàng rồi!”
Bạch Kỳ Niên bực bội nhảy trở về biển.
Lôi Hoài An tinh mắt phát hiện vành tai anh đỏ ửng.
Tiếp đó là thiếu niên thiếu nữ nảy sinh tình cảm, tỏ tình với nhau.
Bạch Kỳ Niên hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ Lôi Hoài An, khiến cô luôn sống vui vẻ.
Tình yêu giữa tộc Biển và tộc Người rất khó có kết cục tốt đẹp, bọn họ mãi mãi không thể công khai.
Bạch Kỳ Niên lật xem ghi chép trong tộc, rốt cuộc tìm được một nơi.
Thời kỳ tộc Biển và tộc Người từng đại chiến, một Công chúa tộc Biển và Hoàng tử tộc Người yêu nhau nhưng bị chủng tộc hai bên phát hiện.
Bọn họ nắm tay nhau chạy thoát khỏi sự đuổi giết của hai tộc, cuối cùng tìm được mảnh lục địa cuối cùng trong đại dương mênh mông.
Tương truyền bọn họ thành lập thôn làng ở mảnh đất đó, tộc Người và tộc Biển ở đó có thể chung sống hòa bình.
Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An chuẩn bị đi tìm ngôi làng kia.
Lúc này, bọn họ bị Lôi Vạn Quân phát hiện.
Biểu hiện của Lôi Vạn Quân rất hiền từ, không hề tỏ vẻ chán ghét Bạch Kỳ Niên, thậm chí đối xử với anh rất tốt.
Vì vậy, hai người lưỡng lự.
Sau đó là chuyện Lôi Vạn Quân kể cho nhóm người Vân Thiển nghe.
Trong đoạn ký ức của Lôi Hoài An, lúc đó cô bị Phù thủy biển làm cho hôn mê, nhưng đầu óc tỉnh táo, có thể nghe được mọi chuyện xảy ra.
Vì cứu cô, dưới sự gợi ý của Lôi Vạn Quân, Bạch Kỳ Niên đi tìm Phù thủy biển giao dịch.
Đầu tiên là trao trái tim mình cho cô, nhưng sau đó Phù thủy biển nói như vậy chưa đủ, anh lại bằng lòng đánh đổi trí tuệ của mình giúp cô tỉnh lại.
Cứ thể một thiếu niên quý tộc vốn có thể cạnh tranh vương vị tộc Biển lại trở thành kẻ ngốc, bị thương nặng rồi bị ném xuống biển.
Nếu không phải hôm đó đúng lúc có đội tuần tra, có lẽ anh đã trở thành thức ăn cho Hải thú khác.
Sau khi biến thành người ngốc, Bạch Kỳ Niên quên mất tất cả nhưng vẫn nhớ anh từng hẹn ước với một người.
Lôi Hoài An bị bắt tới lãnh địa tộc biển, anh vô tình nhìn thấy cô.
Cô ngụy trang thành thị nữ rồi lại hủy đi gương mặt, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
Khung cảnh chiếu từ trái tim ngừng lại.
Gương mặt khi còn trẻ dại, thiếu niên, thanh niên của Bạch Kỳ Niên liên tục lướt qua, Lôi Hoài An khóc không thành tiếng.
“…Sao ta có thể quên hết tất cả?”
Sau khi cô nhớ ra, lời nguyền của Phù thủy biển bị giải trừ, Lôi Hoài An chủ động giao trái tim.
Cô và Bạch Kỳ Niên đều giống nhau, bằng lòng hi sinh tất cả vì người còn lại.
Tay trái Thần Chiến Tranh là mảnh trái tim đã mất đi sức sống bị nhốt trong lồng của Bạch Kỳ Niên, tay phải là trái tim đập phập phồng của Lôi Hoài An, ngài trầm giọng nói: “Cô suy nghĩ kỹ chưa? Một khi thần thuật thành công sẽ không thể giải trừ, vận mệnh các người sẽ mãi mãi buộc chặt vào nhau, người này sống thì người kia sống, nếu người này chết thì người kia cũng chết.”
Lôi Hoài An gật đầu không hề do dự.
Thần Chiến Tranh làm phép.
Tất cả mọi người nhìn thấy trái tim Lôi Hoài An nhanh chóng khô héo, còn trái tim Bạch Kỳ Niên lấy được sự sống mới, nhanh chóng mọc ra phần còn lại.
Lôi Hoài An bỗng lơ lửng trong nước biển, cơ thể mất đi sức sống.
Tình huống này không kéo dài lâu.
Sau khi trái tim Bạch Kỳ Niên sống lại, sức sống có được từ trái tim Lôi Hoài An dường như bị đẩy trở về nơi ban đầu.
Lôi Hoài An hít thở mạnh.
Cô nhìn thấy bộ xương mọc ra bên ngoài trái tim Bạch Kỳ Niên, trên bộ xương dần có mạch máu nho nhỏ lan tràn, máu thịt nhanh chóng sinh sôi, làn da tăng tốc mọc theo.
Đuôi cá màu trắng bạc quẫy nhẹ trong biển, Lôi Hoài An bước lên, đuôi tóc màu xanh mắc vào quần áo cô.
Bạch Kỳ Niên chậm rãi mở mắt, trong mắt chỉ có một mình Lôi Hoài An.
Anh khẽ thở dài: “An An…”
Thần Chiến Tranh: “Ta tiện tay giải trừ giao dịch trước đây của y, giúp ngươi khôi phục gương mặt, khỏi cần…”
Lôi Hoài An nhào vào lòng Bạch Kỳ Niên, hai người ôm nhau thật chặt.
Không cần mở miệng, bọn họ đã có thể hiểu được tất cả những gì người kia muốn nói.
Dù sao cũng chẳng ai để ý đến Thần Chiến Tranh.
Thần Chiến Tranh: “Ừm… khỏi cần cảm ơn ta.”
Người chơi bày tỏ đầy đủ sự cảm kích và sùng bái đối với thần linh.
Đặng Chung: “Thần linh đúng là thần linh, ngài Thần Chiến Tranh thật trâu!”
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên vỗ tay như hải cẩu: “Trâu trâu trâu!”
Thần Chiến Tranh cảm thấy ngài được khen lấy lệ, chắc là ảo giác, dù sao ngài cũng là một thần linh cấp cao.
“Đã tìm được người thật lòng yêu nhau, kế tiếp phải đi đến vùng đất cuối cùng, xin hai người hãy giúp đỡ chúng tôi quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh.” Đặng Chung nhìn về phía Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An đang đứng cạnh nhau.
“Thần Chiến Tranh đang ở đây, hai người chúng ta làm sao dám qua mặt ngài quy vị bội kiếm.” Giọng nói Bạch Kỳ Niên mát lạnh như suối chảy qua lòng người, anh cúi chào Thần Chiến Tranh: “Cảm ơn ngài.”
Lôi Hoài An cũng cúi chào, nói: “Cảm ơn ngài.”
Tay Bạch Kỳ Niên lướt qua mái tóc dài của Lôi Hoài An, vén tóc rơi bên tai của cô ra sau.
Lôi Hoài An hơi cọ nhẹ vào tay anh, hành động hai người vừa thân mật vừa tự nhiên.
Thần Chiến Tranh nói: “Bọn họ thật sự cần các ngươi trợ giúp, ta không thể nhúng tay vào chuyện này.”
Lôi Hoài An nói: “Có việc cần chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ giúp đỡ.”
Nếu như không phải nhóm người Vân Thiển dẫn thần linh đến, cô mãi mãi sẽ không thể nhớ ra Bạch Kỳ Niên, thậm chí sẽ để mặc anh chết đi.
Cô rất cảm kích nhóm người Vân Thiển.
Đặng Chung hỏi Bạch Kỳ Niên: “Anh biết mảnh lục địa cuối cùng ở đâu không?”
“Ta không nhớ rõ vị trí cụ thể lắm, có cái gì đó cố ý làm mờ đi ký ức của ta.” Bạch Kỳ Niên vẫn còn đang suy nghĩ.
Ô Tề Hải nắm lòng bàn tay Vân Thiển: “Tôi biết ở đâu, đó là làng tôi.
Tôi có thể dẫn các người tới đó.”
Vân Thiển kinh ngạc nhìn cậu: “Được không, không phải nói cần xét duyệt tư cách sao, làm vậy bác Cả không trừng phạt cậu à?”
Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt.
Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”
Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.
Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải.
Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”
Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên.
Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng