Ô Tề Hải bị đả kích lớn nhất, cậu hóa thành tượng đá, phong hóa tại chỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa không trung, Thần Chiến Tranh và bội kiếm nọ đánh liên tiếp vài chiêu.
Mặc dù là ban ngày, bọn họ cũng có thể thấy rõ ánh sáng trắng thần thuật giống như pháo hoa nở rộ, sóng xung kích lấy bọn họ làm trung tâm lan rộng từng vòng ra ngoài.
May mà hai người kịp thời dừng tay, lúc sóng xung kích sắp liên lụy thôn làng thì bỗng dưng biến mất.
Bác Cả đáp xuống đất trước, bực bội nhìn Ô Tề Hải, ánh mắt như đang nói “Cháu mang thứ khốn kiếp này về làm gì.”
Thần Chiến Tranh giơ tay sờ chóp mũi: “Ta không ngờ ngươi lại hình thành hồn khí.”
Bội kiếm của Thần Chiến Tranh là một thần khí, thần khí sinh ra hồn khí sẽ khiến sức mạnh tăng lên rất nhiều.
Vốn dĩ bội kiếm là binh khí cho nên ngoại hình nó biến ra có thể tự do thay đổi, cũng không có giới tính.
Lúc đó, bội kiếm của Thần Chiến Tranh chỉ là một trong những món vũ khí trong tay Thần Chiến Tranh, chẳng qua ngài dùng nó thuận tay nhất.
Hơn nữa, bội kiếm có một điểm đặc biệt, nó là vũ khí cùng chinh chiến nhiều nơi với ngài trước khi trở thành thần linh.
Về sau bội kiếm bị tên khốn kiếp nào đó trộm đi, Thần Chiến Tranh tìm mãi không gặp nên bèn coi như đã mất, không tìm nữa, sau này cũng quên bẵng sự tồn tại của thế giới nhỏ này.
Bây giờ xem ra không phải tên trộm bội kiếm kia giấu quá kỹ mà là bội kiếm tức giận vì Thần Chiến Tranh hoàn toàn không quan tâm mình, chủ động trốn tránh.
Bác Cả: “Thần Chiến Tranh trở về làm gì, ngài thần linh đâu thiếu một thế giới nhỏ như vầy? Sau khi trở thành thần linh cấp cao, người ủng hộ ngài nhiều không đếm xuể, chắc đã quên mất sự tồn tại của chúng ta, những thứ đồng hành cùng ngài thuở ban đầu rồi!” Giọng nói kéo dài, hơi có ý giễu cợt.
Đám Vân Thiển bày ra bộ dạng quần chúng ăn dưa nhiệt tình.
Chuyện bên lề của thần linh, qua thôn này chưa chắc kiếm được nhà trọ khác, nhất định phải nghe cho kỹ.
Nhưng loại Thần Chiến Tranh thiếu đạo đức này không để bội kiếm nhiều lời, ngài chỉ nói “Lần này ta sẽ đón các ngươi trở về” đã bịt được miệng bội kiếm.
Giữa bội kiếm và Thần Chiến Tranh có sự ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, bội kiếm đã có thể đọc được ý nghĩ của thần.
Bác Cả nhìn về phía nhóm người chơi Vân Thiển, hỏi: “Nói đi, các người muốn làm cái gì?”
“À, ừm, phục vị cho ngài?” Đặng Chung nói một cách không chắc chắn.
Thật ra anh không ngờ bội kiếm lại là một người, nếu bội kiếm có hình người, bản thân nó không tự dịch chuyển vị trí được sao?
Bác Cả sửng sốt: “Không ngờ ngay cả chuyện vị trí bản thể của ta bị lệch mà các người cũng biết, rõ ràng ta đã giấu mùi đi, ngay cả y cũng không cảm nhận được…” Bác Cả liếc Thần Chiến Tranh.
Thần Chiến Tranh ngửa mặt nhìn trời, thời tiết đẹp thật.
Ngài có thể không phát hiện được bội kiếm che giấu bản thân, nhưng Thần Ánh Sáng kế thừa phần lớn sự truyền thừa của Thần Mẫu biết hết vạn sự, chắc chắn ông ta biết.
Ông ta cảm nhận được bội kiếm có khả năng khiến cho thế giới nhỏ tiêu vong nên lập tức phái người chơi tới đây tiến hành khắc phục.
Đặng Chung nói mấy câu đại loại như “chúng tôi là đang cứu thế giới” , cố ý tìm người yêu nhau thật lòng đến đây” , “nhất định có thể phục vị cho ngài” .
Bác Cả nói: “Đi theo ta.” Rồi dẫn mọi người lặn xuống dưới hòn đảo chỗ thôn làng tọa lạc.
Phần dưới biển của đảo giống ngọn núi cao lộn ngược, càng sâu bên dưới càng nhọn, thân núi mọc đầy rong biển màu xanh lá.
Đáy hòn đảo có dấu vết bị sinh vật gì đó gặm nhấm rất lớn, khiến toàn bộ ngọn núi nghiêng về một bên.
Đáng lý miệng hang là nơi bầy cá ưa thích, nhưng lại chẳng có sinh vật sống nào trốn bên trong.
Bác Cả nói: “Lúc Tiểu Hải sinh ra, chúng ta không ngờ nó mạnh như vậy nên chẳng đề phòng, sơ sẩy một chút đã để nó ăn nhiều thế này.”
Mọi người sửng sốt nhìn Ô Tề Hải, răng lợi cũng tốt quá rồi đấy.
Ô Tề Hải: “?”
Vì sao cậu lại đi gặm một hòn đảo?
Bác Cả không để tâm đến hậu quả Ô Tề Hải gặm đảo, mà chỉ hòn đảo nói: “Bản thể của ta ở bên trong.” Tầm mắt nhìn sang Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên, nói tiếp: “Ta cũng đã từng tìm người thật lòng yêu nhau, muốn nhờ bọn họ giúp ta đặt thanh kiếm lại vị trí ban đầu.
Nhưng mấy trăm năm qua, người đi vào đều không trở ra, ta đành từ bỏ ý nghĩ này.
Các người phải suy nghĩ cho kỹ.”
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên gật đầu nói: “Chúng ta đã suy nghĩ kỹ, chuyện liên quan đến sự tồn vong của thế giới, đương nhiên chúng ta sẽ không lùi bước.”
Bác Cả chỉ vào miệng hang u ám, nói: “Chỉ cần đi vào đó chừng trăm dặm, các người có thể nhìn thấy một thanh trường kiếm cắm vào đá, nghiêng lệch khỏi vị trí ban đầu.
Hai người chỉ cần cùng nhau dịch chuyển trường kiếm về lại vị trí cũ.”
Nghe có vẻ rất đơn giản.
Sau khi hai người đi vào miệng hang, mọi người im lặng chờ đợi.
Mây trắng giữa trời biến đổi vài lần, thời gian chầm chậm trôi qua.
Kim Thiên Thiên rất tò mò một chuyện, bèn nhìn về phía Thần Chiến Tranh, phá vỡ sự im lặng.
“Cho hỏi, tôi có thể hỏi ngài một câu không?”
Thần Chiến Tranh gật đầu.
Kim Thiên Thiên hỏi: “Vì sao bội, à không, bản thể của bác Cả chỉ nghiêng lệch đã khiến thế giới cận kề hủy diệt?”
Thần Chiến Tranh đáp: “Thời điểm Thần Mẫu sáng lập thế giới gốc đầu tiên đã quyết định bầu trời, đất liền và đại dương là ba yếu tố phá vỡ hỗn độn, thiếu bất cứ yếu tố nào cũng đều khiến thế giới nhỏ mất cân bằng, quay về hỗn độn.”
Nhóm Vân Thiển nghe mà ngớ ra.
Thần Chiến Tranh tiếp tục: “Không phải bội kiếm của ta nghiêng khiến thế giới này hủy diệt, mà bởi vì bội kiếm là điểm cuối cùng chống đỡ thế giới này.
Bội kiếm nghiêng sẽ khiến đất liền cuối cùng biến mất, khiến cho thế giới mất cân bằng, sau đó quay về hỗn độn.”
Ủa, không phải lúc nãy Thần Chiến Tranh còn nói sẽ mang bội kiếm trở về sao, vậy…
Nếu bội kiếm rời đi sẽ khiến thế giới mất cân bằng, chẳng phải Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên phục vị bội kiếm cũng như không à? Trước kia Thần Chiến Tranh còn nói thần linh không thể nào trực tiếp nhúng tay vào chuyện của thế giới nhỏ, rất nhiều hạn chế, rất nhiều việc phải thông qua tín đồ mới có thể giải quyết.
Vân Thiển hỏi chuyện này.
Thần Chiến Tranh cười nói: “Các người không cần lo lắng, lúc sau ta sẽ có cách.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên trở về, cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ!
Bác Cả hỏi: “Các người gặp được chuyện gì trong hang?”
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn nhau cười, cô đáp: “Sau khi vào, chúng tôi bị một luồng khí kỳ lạ làm cho quên mất nửa kia, vốn không nhớ được chúng tôi từng là một đôi yêu nhau, chỉ nhớ dường như chúng tôi có chuyện phải hoàn thành, cho nên cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường duy nhất trong hang.”
“Lúc gặp thanh kiếm kia, chúng tôi mới nhớ chúng tôi phải phục vị cho thanh kiếm này.
Nhưng lúc cầm chuôi kiếm, người còn lại trong mắt chúng tôi biến thành quái vật hung hãn đáng sợ!”
“Mà trong tay chúng tôi đều có một thanh kiếm có thể gi.ết chết người còn lại.”
Mọi người sửng sốt, Lôi Hoài An chỉ vào trái tim mình: “May mà chúng tôi tâm ý tương thông nên có thể cảm nhận được cảm xúc của nửa kia, nhận ra sự bất thường, sau khi xác minh mới phát hiện đó là ảo giác.
Bác Cả lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy, thảo nào những người vào trước đều thất bại…”
Mặc dù bản thể của bội kiếm đã đặt đúng vị trí nhưng muốn cắm tới vị trí ban đầu vẫn cần khoảng thời gian nhất định.
Đợi nó cắm vào đúng vị trí, nhiệm vụ người chơi mới xem như hoàn thành.
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên bị luồng khí trong hang ảnh hưởng nên bị thương nhẹ.
Bọn họ không hề nghỉ ngơi mà dự định đi tìm Phù thủy biển trả lại bảo vật ngay.
Thần Chiến Tranh: “Đưa đồ cho ta, đúng lúc ta