Tần Hà Vũ bối rối nhìn chiếc giường trong phòng của mình.
Chu Sinh đã nằm sẵn trên đó, chăn cuốn quanh người cậu như con sâu khoai đóng kén.
Thấy anh mãi không lên giường, cậu liền ngóc đầu dậy.
"Sao vậy? Không phải bảo ngủ chung sao?"
Tần Hà Vũ nhướn mày, nhìn gối của mình bị chiếm, chăn cũng chả còn một phân, cuối cùng nhịn không được nói.
"Cậu có thể mang chăn và gối của cậu qua mà."
"Nhưng như vậy thì không có mùi của anh." Chu Sinh đúng tình hợp nói, còn chui đầu vào chăn, tiếp tục chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Tần Hà Vũ nhìn giường của mình bị chiếm, đành phải kiếm thêm một bộ chăn gối trong tủ ra nữa, xếp bên cạnh chỗ nằm của Chu Sinh.
Thật may anh là một nam nhân cao to nên giường ngủ là kích thước lớn, thêm một người ngủ cùng cũng không có bất tiện gì lắm.
Đèn điện vừa tắt, hai người nằm thoải mái trên giường chìm vào giấc ngủ.
Sẽ chẳng có mấy tình tiết như trong tiểu thuyết não tàn, đêm lạnh rồi lăn vào nhau ôm ngủ đâu.
Chu Sinh sợ bản thân chịu không nổi, há miệng cắn một cái.
Tần Hà Vũ tướng ngủ rất đẹp, sẽ không lăn lộn.
Bọn họ quy củ đến tận sáng, tỉnh dậy tâm trí thoải mái.
Dù rằng Chu Sinh không muốn thì vẫn phải tỉnh lại để đi đến bệnh viện khám thai.
Bác sĩ được đặt lịch trước quen thuộc cầm lên cái máy siêu âm, lăn trên vùng bụng Chu Sinh.
Phần tử cung bé nhỏ lúc này đã có thể thấy được sự sống.
Bác sĩ phóng to hình ảnh, lại chụp mấy bức mới chịu rời ra.
Ảnh chụp đứa bé còn chưa lớn bằng đầu ngón tay, nhưng đã nghe được những nhịp tim thai đầu tiên.
Bác sĩ dặn dò thêm mấy tiếng về những biểu hiện thai phụ tuần tới, đặc biệt dặn Tần Hà Vũ về kì thai nghén.
"Việc ăn uống của cậu ấy dạo gần đây có gì lạ không?"
"Vẫn như cũ, món nào cũng ăn, không có phản ứng bài xích món nào." Tần Hà Vũ thành thật nói.
"Như vậy cũng tốt.
Có nhiều thai phụ, tháng đầu tiên đã bị nghén, đến nỗi gầy rộc người.
Cậu trước chuẩn bị vài món chua cay trong nhà.
Thai phụ thích đồ chua hoặc đồ cay, đừng có mê tín thèm cay con gái, đồ chua con trai.
Thế kỉ nào rồi chứ."
"Đồ ăn vặt, có thể ăn không?"
"Có thể.
Để cậu ấy ăn nhiều chút cũng được.
Đề phòng không ăn được đồ ăn chính, còn có đồ ăn vặt cầm hơi.
Thời gian này rất quan trọng, kéo dài dễ phải tới hai tháng.
Cậu làm chồng, dành nhiều thời gian chút."
"Có thể.
Còn về thân thể, tôi đọc thấy nhiều người thời gian này bị phù nề."
"Là một số trường hợp do hấp thu nhiều thức ăn, béo lên quá nhanh nên bị rạn da, lại ít hoạt động nên phù người thôi.
Vợ cậu tiêu hao năng lượng khá tốt, xem chừng tỉ lệ béo phì không cao đâu.
Nhưng vẫn cần hoạt động nhiều để tăng cường sức khoẻ.
Có như vậy, mấy tháng sau này mới dễ sinh nở."
Tần Hà Vũ lắng nghe thêm nửa tiếng, hỏi thêm mấy câu nữa mới chịu đứng dậy, mang người đi.
Chu Sinh sớm đã đói đến mềm người, quen thuộc xoè tay trước mặt anh.
Tần Hà Vũ cũng không lạ lẫm, lúc vào xe liền đưa cho cậu một cái bánh bông lan.
Bánh mềm xốp, thơm mùi bơ cùng trứng.
Tuy vậy chỉ bé bằng lòng bàn tay, ăn không đủ no.
Chu Sinh hai ba miếng đã ăn hết, tiếc nuối nhìn vỏ bánh trống không.
Lại xoè tay với Tần Hà Vũ đòi đồ tiếp.
Tần Hà Vũ