Lăng Vũ Trạch không chấp nhận giả thuyết Lâm Tuyết bị mất trí nhớ, ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Cuối cùng cũng chỉ có thể phán đoán, Lâm Tuyết bị tai nạn giao thông gây nên chấn động thần kinh tạo nên chứng mất trí nhớ tạm thời.
Nhưng điều kỳ lạ chính là Lâm Tuyết chỉ quên một mình Lăng Vũ Trạch.
Cuối cùng, bác sĩ tâm thần lại nới với Lăng Vũ Trạch thêm một nguyên do.
Chính là khi Lâm Tuyết bị tổn thương về thể xác và tinh thần một cách nặng nề, cô sẽ hình thành tâm lý phản kháng, vì vậy cô lựa chọn quên đi một số người và một số sự việc khiến cô đau đớn.
Nghĩa là cô không nhớ ta anh bởi vì cô muốn quên anh.
Sau khi nhận được kết luận như vậy, trái tim Lăng Vũ Trạch bị đả kích nặng nề.
Trước kia, ánh mắt Lâm Tuyết nhìn anh tràn ngập mãnh liệt của tình yêu, nhưng hiện tại, cô nhìn anh với ánh mắt thờ ơ đến mức anh còn tệ hơn người xa lạ.
Nằm trong bệnh viện nửa tháng, cuối cùng Lâm Tuyết cũng có thể xuống giường.
Bên dưới ánh nắng xinh đẹp ở Hải Sơn, Lâm Tuyết nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh nói anh là chồng của tôi? Chúng ta… là vợ chồng?"
Lăng Vũ Trạch cảm thấy toàn thân khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi không chút tin tưởng của Lâm Tuyết.
"Lâm Tuyết, anh là người đàn ông em yêu nhất, em thật sự không nhớ sao?"
Lâm Tuyết quay người nhưng bàn tay bị anh giữ chặt lại.
Hơi ấm trong lòng bàn anh của anh hiện tại không thể truyền hơi ấm đến trái tim cô.
"Tôi không quen anh, mau buông tôi ra."
Lâm Tuyết rút tay lại, bước đi không luyến tiếc.
Lăng Vũ Trạch sững sờ đứng một chỗ, trái tim hắn như bị nứt ra, gió lạnh không ngừng thổi vào.
Không gì khiến Lăng Vũ Trạch cảm thấy bị tra tấn hơn thái độ lạnh lùng của Lâm Tuyết ngay lúc này.
Anh thà để cô hận anh, nhưng không thể chấp nhận việc cô quên anh…
Hàng ngàn lời thú tội nghẹn ngào trong cổ họng Lăng Vũ Trạch, nhưng hiện tại không một lời nào có thể thoát ra từ miệng anh.
Cả thế giới biết Lâm Tuyết yêu Lăng Vũ Trạch.
Nhưng Lăng Vũ Trạch yêu Lâm Tuyết, chỉ có mình anh biết.
Nghe một cuộc điện thoại từ Lăng thị, có một cuộc họp khẩn cấp nên Lăng Vũ Trạch phải quay về công ty.
Anh vừa rời khỏi bệnh viện, Tống Tử Hân đã bước đến.
Tống Tử Hân tháo khẩu trang, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, đổi môi đỏ mộng nhếch lên cười đắc ý.
"Lâm Tuyết, nghe Vũ Trạch nói cô bị tai nạn giao thông.
Tại sao cô không chết đi, vậy tôi có thể thay thế cô làm người phụ nữ của Vũ Trạch và là Lăng phu nhân của nhà họ Lăng."
Lâm Tuyết không quan tâm đến Tống Tử Hân mà chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Tống Tử Hân nhíu mày.
Cô nghe nói Lâm Tuyết mất trí nhớ, thế nhưng cô ta không rõ ràng là Lâm Tuyết thât sự mất trí nhớ hay chỉ đang giờ vờ.
Chuyện xảy ra trước khi Lâm Tuyết bị xem đâm phải khiến cô thật lo lắng.
Nếu Lâm Tuyết thật sự công bố đoạn video đó, không chỉ là hình ảnh của cô ta bị hủy hoại, mà tệ nhất chính là khiến Lăng Vũ Trạch nhìn thấy những gì cô ta đã làm.
"Lâm Tuyết, cô đừng giả câm nữa.
Vũ Trạch nói cô bị mất trí nhớ à? Mất trí nhớ, ai mà tin."
Tống Tử Hân đi lại bên giường, càng gần Lâm Tuyết đe dọa.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò với tôi, cô căn bản không phải đối thủ của tôi.
Lập tức đem bảng video kia giao ra cho tôi, nếu không, tôi có thể đảm bảo lần sau khi cô băng qua đường sẽ có những chiếc xe khác không có mắt lao tới.
Lần sau, cô nhất định sẽ không may mắn giữ lại cái mạng như lần này."
Lâm Tuyết đột nhiên cười lớn.
"Nói như vậy chính cô đã thừa nhận cô là người cho xe đâm vào người tôi ngày hom đó? Cô là ai? Tại sao làm vậy đối với tôi?"
Tống Tử Hàn lúc này bị sự bình tĩnh và lời nói của Lâm Tuyết làm cho toàn thân sửng sốt.
Chỉ trong vòng một