Lăng Vũ Trạch nâng lên đôi mắt đen thâm thúy, đôi mắt sắc bén khiến lòng bàn tay Tống Tử Hân đổ mồ hôi.
"Không có, em không có! Vũ Trạch, cô ấy điên rồi, sao tôi có thể nói ra những lời như vậy.
Anh tin em mà, đúng không?"
Tống Tử Hân đưa ra những lời giải thích không mạch lạc khiến hình ảnh cao quý và đoan trang của cô trước mặt người khác bắt đầu tan rã từng chút một.
"Vũ Trạch, em thật sự không có nói như vậy, Lâm Tuyết, cô ấy đang muốn lấy sự thương hại của anh mà thôi."
Tống Tử Hân càng lúc càng xấu hổ và hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Vũ Trạch dùng giọng điệu và anh mắt lạnh lùng như vậy đối với cô.
"Cô đang làm gì ở đây? Không phải tôi đã nói cô đừng tìm Lâm Tuyết nữa rồi sao?"
Giọng nói của anh phủ đầy băng lãnh.
"Em chỉ muốn đến thăm cô ấy mà thôi…"
"Cô nói dối… cô không có hảo ý như vậy, cô ta vừa rối chính miệng nói với tôi rằng muốn tôi chết đi để cho cô ta làm Lăng phu nhân."
Lâm Tuyết đau lòng, rưng rưng nước mắt đáp lại, Lăng Vũ Trạch đau lòng không thôi, theo bản nằng đưa tay ôm lấy Lâm Tuyết để an ủi cô, xung quanh anh xuất hiện đủ loại nghi ngờ.
"Tống Tử Hân là ngôi sao lớn, cô ta sẽ làm ra chuyện này sao?"
"Cái này rất khó nhận biết, lòng người rất sâu mà."
"Trước đây tôi nghe nói cô ấy đang theo đuổi chủ tịch tập đoàn Lăng thị, hình như là sự thật."
Những lời xầm xì nối tiếp nhau, Tống Tử Hân lo lắng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
"Lâm Tuyết, cô làm quá mức rồi, tôi chỉ có ý tốt muốn đến thăm cô nhưng cô lại mượn cớ vu khống tôi.
Được, tôi sẽ kiện cô tội vu khống."
"Có phải vu khống hay không nghe đoạn ghi âm này sẽ biết."
Tống Tử Hân tuyệt đối không thể ngờ rằng Lâm tuyết lại thực sự thu âm.
Khoảnh khắc mà Tống Tử Hân bước vào phòng bệnh, mọi điều cô ta nói ra đều bị Lâm Tuyết thu âm lại không sót một chữ.
Những thứ cô ta vừa mới giải thích đều trở thành giả tạo.
Cô ta chính là ảnh hậu Hoa Vương, Tống Tử Hân có danh tiếng rất tốt.
Giờ đây nếu Lâm Tuyết mở đoạn ghi âm lên, hình tượng thanh lịch phóng khoáng của cô trong mắt mọi người sẽ sụp đổ.
Và điều khiến cô ta càng hoảng loạn và sợ hãi hơn chính là phản ứng của Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, đây là hiểu nhầm, em có thể giải thích."
Tống Tử Hân xấu hổ đỏ mặt muốn giải thích cùng Lăng Vũ Trạch.
Lâm Tuyết đẩy cánh tay của Lăng Vũ Trạch ra và ngẩng đầu lên.
"Có phải hiểu nhầm hay không tôi nghĩ mọi người đều đã nghe rõ ràng, cô căn bản không cần giải thích."
"Lâm Tuyết… cô…"
Tống Tử Hân nắm chặt tay, dùng ánh mắt tàn ác nhìn Lâm Tuyết, rõ ràng trong ánh mắt kia chứa bao nhiêu bất mãn.
Lâm Tuyết quay đầu lại và nhìn người đàn ông với vẻ mặt phức tạp.
"Anh không phải là chồng tôi sao?"
Lăng Vũ Trạch có chút sững sờ nhìn Lâm Tuyết, sau đó gật đầu.
"Nếu anh là chồng của tôi, tại sao cô ta lại nói những lời này với tôi? Tôi nghĩ mọi người ở đây đều hiểu ý cô ta vừa nói.
Có phải anh đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân của chúng ta, cô ta chính là tiểu tam, tôi nói không sai chứ?"
Lời nói của Lâm Tuyết thốt ra, xung quanh cô rơi vào trầm mặc.
Một người là chủ tịch tập đoàn lớn, một người là nữ minh tinh nổi tiếng.
Nhưng hiện tại, một người là kẻ ngoại tình, một người