Giọng điệu vô cùng thân mật gọi tên Lâm Tuyết thốt ra từ một người đàn ông quen mặt.
“Cố học trưởng, anh đến rồi, xin lỗi đã làm phiền anh.
”
Lâm Tuyết bước tới, Lăng Vũ Trạch nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô.
Trước kia trong khoảng thời gian cô theo đuổi anh, cô đã từng nở nụ cười như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh nhận ra đã lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy nụ cười thoải mái như vậy trên khuôn mặt cô.
Cố Ninh liếc nhìn Lăng Vũ Trạch đang đứng ở một bên rồi đi thẳng đến bên cạnh Lâm Tuyết, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười tràn ngập ôn nhu.
“Tiểu Tuyết, tình trạng của em cũng đã tốt hơn rồi.
”
“Em cũng cảm thấy mình bình phục rất nhanh, có lẽ cuối cùng ông trời cũng thương xót em, cho em cơ hội nhìn thấy bộ mặt thật của một số người.
”
Lâm Tuyết vừa nói vừa đưa lấy kéo lại chiếc túi trong tay Lăng Vũ Trạch.
“Trả túi cho tôi, tôi đi đây.
”
“Muốn đi? Em muốn đi đâu? Em muốn đi cùng hắn ta?”
Lăng Vũ Trạch cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng đến đáng sợ.
Lâm Tuyết nhìn người người ông có khuôn mặt u tối với đôi mắt lạnh lùng.
“Không đi cùng anh ấy, chẳng lẽ tôi đi theo anh sao? Tôi liền không muốn bị xe đâm thêm lần nửa.
”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Vũ Trạch đột nhiên tối sầm lại.
Cố Ninh đưa tay tới cầm chiếc túi trong tay Lăng Vũ Trạch:”Để tôi cầm cho cô ấy.
”
“Lâm Tuyết là vợ của tôi, không đến phiên cậu lo lắng cho cô ấy.
”
Giọng nói Lăng Vũ Trạch lạnh như băng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Cố Ninh.
“Tiểu Tuyết không phải là cái tên cậu có thể gọi, đừng để tôi lại nhìn thấy anh tiếp cận vợ tôi.
”
Vừa nói xong, Lăng Vũ Trạch xoay người lại, đột nhiên ôm lấy Lâm Tuyết.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuông nhanh lên.
”
Lâm Tuyết giãy dụa kháng cự.
Lăng Vũ Trạch sắc mặt lạnh lùng, ôm Lâm Tuyết đi về phía của phòng bệnh.
“Đừng dùng đôi tay ghê tởm đã chạm vào người phụ nữ khác mà chạm vào người tôi.
”
Lời Lâm Tuyết nói ra khiến Lăng Vũ Trạch bước chân dừng lại, nhưng giây tiếp theo, bức chân thon dài vẫn dũi ra bước thẳng tiếp.
“Mau thả tôi xuống, tôi không muốn anh ôm tôi.
”
Cố Ninh bước tới và chặn đường Lăng Vũ Trạch:”Lăng tiên sinh, xin hãy thả Tiểu Tuyết xuống.
”
Hai người đàn ông, hai cặp mắt đối nhau như núi lửa va chạm với đất, tràn ngập mùi thuốc súng.
“Anh nên tôn trọng ý muốn của Tiểu Tuyết.
”
Lăng Vũ Trạch không chút kiên nhẫn:“Bây giờ tôi ôm vợ về nhà thì liên quan gì đến cậu, tránh ra.
”
“Chuyện của cậu tôi đã điều tra kỹ lưỡng rồi.
Nếu không muốn xấu hổ thì lập tức cút ngay lập tức.
”
Lời nói của Lăng Vũ Trạch dường như rất có ý nghĩa, Lâm Tuyết có chút khó hiểu, khi cô ý thức được thì đã bị Lăng Vũ Trạch bế vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy Cố Ninh đang đứng tại chổ, biểu lộ trên gương mặt rất phức tạp.
Lâm Tuyết bị Lăng Vũ Trạch cưỡng ép đưa về Lăng phủ.
Lăng Vũ Trạch mang bát canh bổ đã chuản bị vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Lâm Tuyết đang nói chuyện điện thoại, anh cũng nghe rõ ràng cô gọi cho người bên kia là Cố học trưởng.
Lăng Vũ Trạch cau mày, bước tới, cầm lấy điện thoại liền cúp máy.
“Sao anh cúp điện thoại của tôi?”
Lâm Tuyết bất mãn và giật lại điện thoại.
“Tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh.
”
Đối mặt với bộ dạng chán ghét của Lâm Tuyết, trong lòng Lăng Vũ Trạch đau nhói, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
“Đây là canh bổ dưỡng anh sai người hầu làm cho em, em uống đi.
”
Lăng Vũ Trạch mang bát canh đưa tới,
Nhìn chén canh trong