Lời vừa nói ra, Lâm Tuyết nhìn thấy Bạch Vân Đình đang từ cửa vội vàng chạy tới.
“Tử Hân, không xong rồi.”
Bạch Vân Đình hoảng sợ chạy đến chổ Tống Tử Hân.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng vừa rồi của cậu và Lâm Tuyết ở trên này đều được phát trực tiếp trên màn hình lớn ở sân khấu phía trung tâm.
Hiện tại người hâm mộ đang rất tức giận muốn đi tìm cậu.”
“Cô nói cái gì?”
Gương mặt Tống Tử Hân thần sắc đại biến, qua mấy giây mới bừng tỉnh.
Cô ta lại bị Lâm Tuyết lừa!
Mà lần này tính huống vô cùng tồi tệ.
Khi Lâm Tuyết quay trở về Lăng phủ, LĂng Vũ Trạch cũng đã ở đó.
Anh giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tinh tế, ngồi lạnh lùng trên ghế sô pha.
Lâm Tuyết còn chưa đến gần, cô đã cảm nhận được một luồng khí lạnh bao phủ.
Lăng Vũ Trạch ngước đôi mắt sâu thẳm lên, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, hai hàng lông mày rậm nhíu lại.
"Lâm Tuyết, chúng ta nói chuyện đi."
Anh mở miệng cùng sự bình tĩnh.
Lâm Tuyết có chút bất ngờ, sau đó liền đi đến ngồi ở vị trí đối diện.
"Muốn nói gì thì liền nói ra ngay chổ này cho xong.
Nói xong chúng ta ly hôn đi."
Nghe được lời của Lâm Tuyết nói ra, Lăng Vũ Trạch sững sờ mấy giây, sau đó không lâu liền mở miệng.
"Anh sẽ không ly hôn với em."
"Lăng Vũ Trạch, anh đừng nói với tôi hôm nay đã xem được biểu diễn của Tống Tử Hân, nhận ra được bộ mặt thật của cô ta nên mới cảm thấy có lỗi với tôi, muốn bắt đầu lại với tôi?"
Lâm Tuyết cười mỉa mai.
Cô nhận biết rất rõ, kể từ khi rời khỏi sân thượng, sự nghiệp của Tống Tử Hân sẽ kết thúc.
Cô cố tình thu hút sự chú ý của Tống Tử Hân, cố ý dẫn dụ cô ta lên sân thượng, thậm chí còn tìm đúng vị trí để Tống Tử Hân đứng trước ống kính để cô ta biểu diễn màn trình diễn tuyệt vời kia.
Để kết nối trực tiếp với màn hình ở sân khấu trung tâm, cô đã tốn rất nhiều tiền.
Nhưng thật may mắn, cô đã thành công lột ra được hình tượng đạo đức giả của Tống Tử Hân trước mặt công chúng.
Những Fan cuồng mà cô ta nói đến, hiện tại ai ai đều kinh tởm cô ta.
Bây giờ chỉ cần mở điện thoại lên là có thể nhìn thấy video ở sân thượng của cô và Tống Tử Hân, nên chắc chắn Lăng Vũ Trạch cũng đã xem.
Bầu không khí im lặng rất lâu, Lăng Vũ Trạch nhìn Lâm Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.
"Lâm Tuyết, mặc kệ em có tin hay không, anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em."
"Tất nhiên là tôi sẽ không tin."
Lâm Tuyết đáp lại với vẻ mặt chế nhạo mà không cần suy nghĩ.
Lông mày Lăng Vũ Trạch nhíu chặt lại hơn một chút.
"Lăng Vũ Trạch, đừng quên những gì anh đã đối xử với tôi trong ba năm qua, cũng đừng quên con tôi đã chết như thế nào.
Chính anh là người dung túng cho con hồ ly tinh Tống Tử Hân khiến tôi không thể có con được nữa.
Đời này tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, cũng sẽ không tha thứ cho anh."
"Lâm Tuyết…"
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch nghiêm túc nhìn cô…
"Con của chúng ta… tương lại chúng ta sẽ lại có con, y học bây giờ rất tân tiến…"
"Đừng nói nhảm nữa."
Lâm Tuyết ngắt lời với giọng nói chế nhạo, đôi mắt xinh đẹp hững hờ nhìn người đàn ông đầy nét mệt mỏi.
"Có thể y học hiện giờ rất tân tiến,