Lâm Tuyết nhận được cuộc gọi từ Lăng lão gia tử, ông nội của Lăng Vũ Trạch.
Trong điện thoại, giọng nói ân cần của ông khiến cô nghĩ đến người ông đã mất của mình.
Lâm Tuyết đến ngôi nhà cũ nhà họ Lăng theo như lời hẹn gặp của ông nội Lăng.
Trong sân rất đẹp, ông nội Lăng đang ngồi trên một chiếc ghế dài, khuôn mặt hòa nhã dễ gần.
"Tiểu Tuyết, chuyện gần đây ông nội đã biết, thật sự là thiệt thòi cho con rồi.
Thật xin lỗi con, khiến con phải chịu đựng bao nhiêu tổn hại mà lẽ ra cháu không nên gánh chịu."
Nghe ông nội Lăng nói vậy, Lâm Tuyết cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đoạn video đó đã lan truyền điên cuồng trên mạng, không lạ khi ông nội đã biết được chuyện này.
Lâm Tuyết cười nhẹ:"Mọi chuyện cũng qua rồi thưa ông."
"Ông nội biết trong lòng con nhất định có oán giận."
Lăng lão gia tử nhìn Lâm Tuyết với vẻ mặt áy náy.
"Ông nội có thể cam đoan với con rằng, vị trí Lăng phu nhân chỉ có thể thuộc về một mình con.
Còn cái cô Tống Tử Hân kia cô ta sẽ không bao giờ được bước vào của nhà họ Lăng nữa bước."
Lời hứa của ông nội Lăng khiến Lâm Tuyết cảm thấy ấm áp, nhưng nghĩ đến thái độ bảo vệ Tống Tử Hân của Lăng Vũ Trạch, lòng Lâm Tuyết lại càng lạnh hơn.
"Ông nội, cháu đã quyết định ly hôn với Vũ Trạch."
"Cái gì? Con muốn ly hôn với A Trạch?"
Lăng lão gia tử ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyết,
"Tại sao lại muốn ly hôn? Tiểu Tuyết, ông nội vẫn nhớ kỹ lời con từng nói, con sẽ theo Vũ Trạch cả đời, sẽ là người vợ tốt của Lăng gia."
"Đúng là cháu đã nói như vậy."
Lâm Tuyết mỉm cười, trên gương mặt thờ ơ hiện lên một tia tiếc nuối.
"Nhưng mà ông ơi, bây giờ cháu cảm thấy rất mệt mỏi, con không muốn chung sống với một người đàn ông không yêu con cả đời."
Khi tự mình nói ra điều này, lòng ngực của cô đầy đau đớn lấn tới.
Không yêu!
Lăng Vũ Trạch không yêu cô.
Cuộc hôn nhân này chính là vô vọng.
"Ông nội, cảm ơn ông mấy năm nay đã chiếu cố con, ông vẫn là ông nội của con cả đời, con sẽ hiếu thảo với ông."
"Cháu gái ngoan."
Lăng lão gia tử đau lòng nhìn Lâm Tuyết,
"Con à, nghe lời ông nội, đừng ly hôn với Vũ Trạch,đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, ông nội nhìn thấy rất rõ ràng Vũ Trạch rất yêu con.
Nếu là thằng bé không thích con, trước đây sao lại muốn ông nội đến nhà họ Lâm nói chuyện cầu hôn con."
Cầu hôn?
Lâm Tuyết ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp.
Lời cầu hôn năm đó thật sự là do chính Lăng Vũ Trạch yêu cầu?
Cái này sao có thể!
Trong trí nhớ của Lâm Tuyết, cô sẽ kết hôn với Lăng Vũ Trạch hoàn toàn vì vụ tai nạn đêm đó, và cũng là vì ông nội của cô và ông nội của Lăng Vũ Trạch là chiến hữu cũ.
Cô luôn nhớ rằng Lăng Vũ Trạch lợi dụng việc này mà coi thường cô, đồng thời luôn nhấn mạnh với cô rằng chính vì điều này là anh bị ông nội Lăng ép cưới cô, nhưng bây giờ…
"Tiểu Tuyết, con hãy hứa với ông nội sẽ đừng ly hôn với Vũ Trạch.
Nếu con ly hôn với nó, nó nhất định sẽ rất đau lòng.
Nghĩ mà xem, nếu con làm như vậy, chẳng phải con sẽ từ bỏ vị trí Lăng phu nhân của Lăng gia sao? Con sẽ nhường vị trí đó cho cô gái xấu xa kia sao? Con cam lòng về sau Vũ Trạch sẽ phải bên cạnh một người phụ nữ lòng dạ rắn rết sao?"
Lăng lão gia tử nghiêm